10
Một cơn mưa xuân tháng Ba trút xuống, đường trơn trượt, ông nội Phong ngã trên đường lát đá xanh.
Người lớn tuổi mà ngã, đâu còn là chuyện đơn giản.
Từ hôm đó, ông phải nhập viện.
Khi tôi đến thăm, tinh thần ông vẫn ổn, còn trò chuyện cùng tôi.
“Ông vẫn nhớ lúc cháu mới đến, gầy gò nhỏ xíu, quần áo mẹ Phong Hành mua cho, cháu chẳng nỡ mặc. Cháu còn lén tìm quản gia Lý xin việc, là muốn tự kiếm chút tiền. Ông biết, cháu muốn đợi đến 18 tuổi rồi chuyển ra ngoài sống.”
Ông nhẹ.
“Tính cách cháu giống ông nội cháu, chuyện gì cũng giấu trong lòng, luôn cố gắng gồng mình chịu đựng.
“Còn Phong Hành, tính nó cũng giống , không thích nhiều, chỉ lặng lẽ việc của mình. Không ngờ cuối cùng hai đứa lại thân thiết nhất.”
Khi đó tôi chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, tính cách nhút nhát, sống ở nhà họ Phong luôn cảm thấy bất an, thấp thỏm.
Người cùng thế hệ với tôi trong nhà họ Phong đa phần đều không thích tôi.
Tôi hiểu mà, vì tôi là người ngoài.
Ở trường học, vì phát âm tiếng Anh kỳ cục mà bị bè nhạo. Vì mặc những bộ quần áo sang trọng không hợp với khí chất quê mùa, tôi lại bị người ta giễu cợt sau lưng.
Không ai cố bắt nạt, cũng chẳng có ai muốn kết với tôi.
Sự lập của đám đông không cần thông báo, đó là một kiểu đồng thuận thầm lặng — họ sẽ đồng loạt phớt lờ một người, như thể người đó vô hình.
Những ngày đến trường với tôi là nỗi dày vò.
Phong Hành là người nhận ra điều đó.
Rồi bắt đầu đưa đón tôi đi học, dẫn tôi quen với bè của .
Nhờ có , tôi dần dần bước vào một cuộc sống bình thường — không còn bị lập, không còn bị nhạo.
Từ lúc đó, tôi bắt đầu thích .
Sau này, có những lúc tôi tự hỏi: nếu biết lòng tốt ban đầu của mình lại kéo theo một đoạn nghiệt duyên, liệu có hối hận không?
Tôi khẽ : “Vâng, tôi cứ bám theo ấy như cái đuôi , ai cũng tôi là đồ đeo bám.”
Ông nội Phong khẽ thở dài.
Ông kể lại một chuyện rất nhỏ:
“Hôm cháu đi du học về, chỉ mang theo một món quà, là một cây bút máy, rồi tặng cho Phong Hành. Cháu bảo là tiện tay mua. Nhưng ông biết rõ, cái cửa hàng đó ở rất xa nơi cháu ở.”
“Lúc đó, ông mới nhận ra tấm lòng của cháu, mới muốn giúp cháu một tay. Bây giờ nghĩ lại… không biết lúc đó ông có sai không…”
Giọng ông trầm hẳn, mang theo nỗi buồn sâu kín không cách nào xua tan.
Cuối cùng, ông thở dài thật dài, giọng có phần áy náy:
“Tiểu Uyển, đừng trách ông nội.”
Tôi cúi đầu, nước mắt không kìm mà rơi xuống.
Ông nội Phong thật sự rất tốt với tôi.
Ông để lại cho tôi một khoản tiền rất lớn, trong công ty nhà họ Phong, tôi cũng có cổ phần.
Ông từng , ông sợ sau khi ông mất, tôi sẽ không sống yên ổn, nên muốn để lại cho tôi một tương lai thật vững vàng.
Nhưng thật ra, những gì ông cho tôi đã quá nhiều. Những giá trị vật chất đó đủ để tôi sống sung túc cả đời.
Trên đời có rất nhiều cách để bảo đảm một cuộc đời bình yên — hôn nhân là cách cuối cùng nên nghĩ tới.
Ông chỉ là thương tôi, muốn tôi toại nguyện mà thôi.
11
Sau khi ông nội Phong ngủ thiếp đi, tôi rời khỏi phòng bệnh.
Ngay ngoài cửa, tôi chạm mặt Phong Hành.
Anh gầy đi rõ rệt so với trước.
Hôm nay đến một mình. Trong suốt thời gian ông nội bệnh nặng, Hứa Mạn Quân chưa từng đến thăm.
Tính ta vốn kiêu ngạo, lại luôn mang thù chuyện năm xưa bị ép chia tay, dẫn đến việc mất đi sự hậu thuẫn từ Phong Hành và phải một mình ra nước ngoài vật lộn.
Nghe vì chuyện này, ta lại cãi nhau với Phong Hành một trận.
Lần này, tôi và Phong Hành chạm mặt bất ngờ. Tôi chẳng có gì để , chỉ lễ phép gật đầu một cái.
Nhưng gọi tôi lại.
Ánh mắt cụp xuống, cả người toát ra một vẻ mệt mỏi buông xuôi.
“Đường Uyển, xin lỗi em.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Phong Hành dừng lại vài giây, rồi tiếp: “Anh biết rồi… chuyện đó không phải do em .”
Tôi mất mấy giây mới hiểu “chuyện đó” là gì — chuyện Hứa Mạn Quân từng bị chửi lên hot search.
Giờ mới biết sự thật, thật lòng mà , tôi hơi thất vọng về năng lực của .
“Vậy sao không hỏi em cho rõ?” tôi hỏi.
Tôi một lúc lâu rồi bật , không kìm .
“Có lẽ quên rồi. Em đã rồi, là không tin.”
Dường như nhớ lại cuộc đối thoại hôm đó, đứng lặng người.
Mấy giây sau, khẽ khổ: “Thì ra… em sớm đã biết là do ấy tự rồi đúng không?”
Phong Hành xưa nay luôn kín đáo, chẳng ai dám khơi chuyện đời tư của .
Hứa Mạn Quân đúng là có đối thủ trong giới, ai dám liều mạng đụng vào nhà họ Phong?
Ngoài ta, còn ai vào đây?
Chỉ là một chiêu lùi để tiến.
Tôi đã hiểu rõ từ lâu. Nhưng người thông minh như Phong Hành lại không thấu.
Tôi gật đầu.
“Công ty còn việc, em đi trước.”
Anh chợt hỏi một câu, giọng rất khẽ: “Lúc đó… em có thất vọng không?”
Dưới ánh mắt , tôi chậm rãi gật đầu.
Anh như nghẹn lại một hơi thở, rồi tự giễu, trong mắt ánh lên một chút xót xa.
Đúng , lúc đó tôi thật sự rất thất vọng về , cũng bắt đầu muốn dứt khoát thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm này.
Vậy nên, dù tôi biết rõ ai là người giật dây, tôi cũng chẳng muốn vạch trần nữa.
Vì vào cái khoảnh khắc Phong Hành một mực tin rằng tôi là kẻ chuyện, tôi bỗng nhận ra — niềm tin giữa chúng tôi mỏng manh đến mức chẳng chịu nổi một cơn gió nhẹ.
Không có niềm tin, thì gì còn chỗ cho cảm.
Dù khi đó tôi đang mang thai, tôi cũng chẳng còn muốn giữ nữa.
Một đứa trẻ không thể cứu vãn một cuộc hôn nhân.
Chúng tôi thật sự nên ly hôn rồi.
Bạn thấy sao?