9
Các chị em ơi, cuối cùng nô lệ cũng hát khúc ca tự do rồi!
Người đàn ông mặt lạnh như băng cũng tan chảy thành nước luôn!
Dạo này tôi đi đứng cũng có thần thái hơn hẳn, đến mức mấy chị em phải trêu:
“Nhìn cái mặt kìa, rạng rỡ quá mức cho phép rồi nha! Mai mốt chắc không dám đi ngắm trai đẹp với tụi này nữa đâu!”
“Tối nay còn mấy siêu phẩm đó, không tò mò đi xem thử à?”
Tôi bật từ chối:
“Tôi không đi đâu. Phó Hàn vừa cho người mang thực phẩm tươi về, bảo tối sẽ tan sớm để nấu cho tôi ăn. Tôi phải về sớm chuẩn bị.”
Nhưng mới đi nửa đường, điện thoại rung lên, là một tin nhắn lạ:
“Chị ơi, cứu em với.
Em đang ở xx.
— Vệ Từ”
Tôi bỗng thấy tim mình thắt lại.
Dù tôi với Vệ Từ chẳng thân thiết gì, thấy người ta gặp chuyện, sao có thể ngơ?
Hơn nữa, cũng nhờ hiểu lầm với Vệ Từ mà tôi và Phó Hàn mới hóa giải nhanh đến .
Chưa kể, lần trước cậu ấy còn tặng tôi một chiếc vòng tay. Dù đó là món rẻ nhất trong hộp trang sức của tôi, với Vệ Từ thì chắc chắn không rẻ.
Thế là tôi lập tức đánh lái đến địa chỉ cậu gửi, tranh thủ nhắn cho Phó Hàn một tin: “Đến địa điểm xx có việc gấp, sẽ về muộn.”
Tôi không nhắc đến Vệ Từ, sợ lại suy nghĩ lung tung.
Cũng may, Phó Hàn chưa bao giờ hỏi tới cùng. Anh từng bảo tối nay có một cuộc họp rất quan trọng, sẽ về muộn, nên tôi cũng không để tâm.
Đến nơi rồi mới biết, khu đó đúng nghĩa ổ chuột.
Lán tạm, mái xiêu vẹo, vải bạt rách tả tơi, mùi rác ám đầy không khí, hôi đến nghẹt thở.
Chỉ cần dựng tạm một tấm ván là thành “nhà”.
Tôi cất tiếng gọi:
“Vệ Từ? Em ở đâu rồi?”
Vừa nhắn tin xong mà giờ chẳng thấy đâu, chắc là bị nhóm đòi nợ chặn lại rồi, không biết trốn vào đâu.
Tôi gọi điện cho cậu ấy, thì nghe thấy tiếng “rừ rừ” từ trong một cái thùng rác tôn gần đó.
Ngay sau đó là tiếng hét khản đặc:
“Chị ơi, chạy đi!”
Mọi thứ lập tức hỗn loạn.
“Con mẹ nó, thằng nhãi còn dám , ông đánh c.h.ế.t mày giờ!”
“Xử nó luôn đi!”
“Có người rồi! Tóm lấy con đàn bà kia! Đó là vợ Phó Hàn đấy!”
Mấy bóng người bất ngờ ập đến, vây kín tôi lại.
Người cầm đầu mặt có vết sẹo, nhếch môi lạnh:
“Phương tiểu thư, Phương gia với Phó gia khiến tụi tao trắng tay. Hôm nay, mày phải trả nợ thay bọn nó.”
Tôi từng học Taekwondo, không đến mức yếu ớt. Nhưng một mình đánh ba thằng to xác thì vẫn quá sức, huống hồ đám này là biết liều mạng, chuyện gì cũng dám .
“Con khốn này cũng lì thật đấy, để xem mày chịu bao lâu!”
Tên có sẹo vung tấm ván gỗ dày, định đập thẳng xuống đầu tôi.
“Chị ơi, cẩn thận!”
Gần như cùng lúc đó, Vệ Từ lao ra chắn trước tôi.
Nhưng tấm ván ấy không đánh trúng cậu ấy.
Bởi vì—Phó Hàn đã kịp xuất hiện, dùng tay đỡ đòn.
Lực đánh mạnh đến mức khiến khẽ rên, rồi lập tức đẩy Vệ Từ ra một bên:
“Người lớn đánh nhau, trẻ con tránh xa!”
Ngay sau đó, tung cú đá thẳng vào n.g.ự.c tên sẹo:
“Mẹ kiếp, mày dám vào vợ tao? Tao cho mày biết thế nào là lễ độ!”
10
Tôi chưa từng thấy Phó Hàn mất kiểm soát đến thế.
Ánh mắt đỏ rực, gần như phát điên, vẫn cố đứng chắn trước tôi.
Đến khi lực lượng cứu hộ đến, đám côn đồ đã nằm liệt. Còn tôi và , tựa vào tường thở dốc, ôm chặt tôi, không buông.
Tôi kiệt sức, thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
Phó Hàn ngồi cạnh, nửa thân trên quấn đầy băng trắng. Thấy tôi mở mắt, như muốn khóc:
“Vợ ơi em tỉnh rồi! Bác sĩ! Mau vào kiểm tra!”
Tôi không sao, chỉ bị mất sức. Còn … bị thương nặng, thậm chí gãy xương.
Tôi vừa lo vừa giận:
“Anh bị mà còn canh chừng em gì?”
Phó Hàn cứng đầu đáp:
“Không . Anh phải tận mắt thấy em an toàn.”
Giọng run run:
“Vợ à, không dám tưởng tượng… nếu đến muộn một chút thôi thì…”
“Xin lỗi. Là lỗi của .”
Hóa ra dạo gần đây bận rộn vì một dự án lớn. Nhóm người kia cũng tham gia đấu thầu, thua. Mất hết vốn, sản, nợ nần—trở thành kẻ liều mạng.
[ – .]
Biết tôi từng giúp Vệ Từ, họ bắt cậu ấy, dùng điện thoại nhắn tin giả danh để lừa tôi đến. Mục tiêu là bắt cóc tôi, ép Phó Hàn trả tiền chuộc.
Chỉ tiếc… giờ tất cả bọn họ đã yên vị trong trại giam.
Tôi chợt hỏi:
“Vệ Từ đâu rồi?”
Lúc ấy cậu ấy cũng bị đánh cơ mà?
Phó Hàn chua chát:
“Em còn lo cho cậu ta à?”
“Yên tâm. Cậu ấy không sao. Dù biết hắn có ý với em, không thèm chấp trẻ con.”
“Dù sao em cũng rồi, em chỉ thích mỗi mình .”
Tôi hoảng:
“Anh đừng bậy! Em với cậu ấy không có gì hết!”
Đúng lúc đó, có người đứng ngoài cửa.
Là Vệ Từ.
Cậu ấy ngập ngừng bước vào:
“Chị ơi, cửa mở… em chỉ muốn vào xem chị sao rồi.”
Đúng là không nên xấu người khác sau lưng.
Vệ Từ thảm , cúi đầu lí nhí:
“Em xin lỗi… tất cả là lỗi của em. Nếu em nhanh hơn một chút thì đã không bị bắt rồi.”
“Chị giúp em nhiều như , mà còn bị liên lụy vì em…”
Cậu gần như muốn khóc.
Tôi cũng chẳng biết an ủi sao, chỉ có thể nhẹ giọng:
“Không sao, không phải lỗi của em.”
Phó Hàn bỗng chen vào, cắt lời luôn:
“Đủ rồi. Đừng tự nhận hết công lao vào người nữa.”
“Vợ tôi bị thương không phải vì cậu. Ai rơi vào hoàn cảnh đó ấy cũng sẽ giúp. Cậu chỉ là người bị vạ lây thôi.”
“Khóc lóc nữa, chẳng lẽ vợ tôi còn phải dỗ cậu?”
Vệ Từ khựng lại, tôi nhân cơ hội rõ:
“Vệ Từ, chị thật sự không giận gì em cả.”
“Còn số tiền trước đây chị cho em, cũng không đáng bao nhiêu. Nói thật, mỗi năm chị quyên góp từ thiện còn nhiều hơn thế.”
“Em đừng xem chị là ân nhân. Chị chỉ mong em sống thật tốt. Đó mới là cách cảm ơn lớn nhất rồi, hiểu chưa?”
Vệ Từ Phó Hàn rồi lại tôi, cuối cùng gật đầu, nhỏ giọng:
“Em hiểu rồi, chị.”
Thấy cậu ấy còn đang đau, tôi không nỡ, dặn dò vài câu rồi bảo cậu về nghỉ ngơi.
Cuối cùng cũng tiễn Vệ Từ.
Ai ngờ quay qua, Phó Hàn đột nhiên đổ ập lên người tôi.
11
Sức nặng bất ngờ khiến tôi chao đảo, còn chưa kịp phản ứng thì thấy Phó Hàn khẽ nghiêng đầu, thì thào:
“Không đè đau vợ mình.”
Nghe giọng điệu này… có vẻ không bị gì nghiêm trọng cả.
Tôi bật , vỗ nhẹ vào đầu :
“Anh trò gì thế? Định nằm ăn vạ à?”
Phó Hàn thì thầm, giọng nhỏ như mèo:
“Anh phát hiện em khá mềm lòng với mấy chiêu giả yếu thế này. Gọi là lấy điểm mạnh của người khác trị điểm yếu của mình.”
Tôi nhíu mày, kéo tay :
“Dậy mau. Anh không thấy mất mặt à?”
Ai ngờ Phó Hàn càng bám chặt hơn:
“Không dậy. Anh không dậy đâu. A, đau quá… vết thương của đau quá…”
Tôi bắt đầu lo thật:
“Thôi đừng nữa, đau ở đâu? Dậy để em xem… Không đúng, để em gọi bác sĩ!”
Vừa với tay định bấm chuông gọi y tá, đã bị kéo lại, bàn tay ấm áp siết nhẹ cổ tay tôi. Phó Hàn cúi xuống, hôn lên trán tôi:
“Không cần bác sĩ đâu… để hôn một cái là hết đau.”
Đồ gian xảo! Rõ ràng đâu chỉ một cái hôn!
Mãi đến khi tôi sắp hết thở, mới chịu buông, còn ghé sát tai tôi, giọng dịu dàng:
“Vợ ơi, vừa nhớ ra một chuyện.”
Tôi thở hổn hển:
“Chuyện gì?”
“Dù sao cũng đang bị thương… thôi thì nghỉ một thời gian, mình đi tuần trăng mật đi.”
Nghĩ lại mới thấy, từ lúc kết hôn tới giờ, hai đứa cứ mạnh ai nấy sống, còn xa lạ hơn người dưng. Đúng là chưa từng nghĩ đến tuần trăng mật thật.
Tôi gật đầu:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
“Được. Vậy đi đâu?”
Còn chưa kịp nghĩ xong, Phó Hàn lại cúi xuống hôn tôi lần nữa, giọng trầm ấm:
“Đi đâu cũng . Anh theo em.”
“Chúng ta sẽ bù lại tất cả những gì đã bỏ lỡ suốt một năm qua.”
Bạn thấy sao?