3
Sao lại thất bại?
Tôi ngẩn người một lúc, rồi cũng hiểu ra.
Suốt một năm qua, Phương gia và Phó gia hợp tác khá chặt chẽ, giờ chắc đang vào giai đoạn then chốt. Nếu tôi và Phó Hàn ly hôn lúc này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn.
Chậc, lúc đó tổn thất không ít đâu.
Tôi thầm trách mình quá hấp tấp.
Còn Phó Hàn thì bình tĩnh và lý trí hơn nhiều.
Dạo này, về nhà thường xuyên hơn, số lần xuất hiện trước mặt tôi cũng tăng lên rõ rệt.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Tôi ngồi uống nước trái cây trên sofa, ngồi cạnh việc.
Tôi ôm iPad xem phim, cũng liếc màn hình hai lần rồi mới yên tâm quay lại công việc.
Tôi thử mấy món ngọt, đứng chắn ngay cửa bếp, cau mày hỏi:
“Em cho hắn ta à?”
Tôi nhíu mày:
“Bị cháy chút rồi, có muốn ăn không?”
Phó Hàn nghiến răng:
“Chỉ khi hỏng em mới nhớ tới phần của à?”
Tôi ngạc nhiên. Gì ? Làm hỏng thì đương nhiên để ăn chứ, chẳng lẽ tôi tự ăn? Tôi đâu có ngốc.
Anh không ăn thì thôi. Tôi cầm dĩa định đổ vào thùng rác thì chặn lại, giật lấy rồi nhét thẳng vào miệng:
“Anh bảo là không ăn à? Hắn ta có (nhai nhai), cũng phải có (nhai nhai)…”
Anh ăn vội như bị cướp, tôi sợ nghẹn nên đưa ly nước trái cây:
“Uống chút đi.”
Phó Hàn nhận lấy, mắt vẫn tôi chằm chằm, rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Vài giọt nước trái cây trượt xuống từ khóe môi , lướt qua yết hầu rồi chìm vào xương quai xanh, mất hút sau lớp sơ mi.
Bất chợt, vẫy tay trước mặt tôi, môi nhếch lên đầy tự tin:
“Sao? Anh đẹp trai hơn hắn ta đúng không?”
Tôi như bị đánh thức:
“À, ừm… ừm.”
Anh gì nhỉ? Quên rồi. Nhưng ừ thì ừ thôi.
Tối đó, khi leo lên giường, tấm nệm lõm xuống hẳn. Tôi lặng lẽ nhích ra một chút, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt u uất của .
“Phải cách xa như sao?”
Giọng khẽ khàng, như đang giận mà lại như tủi thân:
“Em ghét đến thế à?”
Trời ơi, gì chứ? Ly hôn thì ly hôn, đâu cần dữ. Dù sao sau này vẫn còn dây dưa đủ kiểu.
Tôi vội dịch lại gần, dỗ dành:
“Không có đâu. Em không hề ghét .”
Tôi tắt đèn. Căn phòng chìm vào bóng tối. Tôi nín thở. Người nằm cạnh cũng lặng thinh.
Hai người cùng nín thở trong bóng tối. Tôi nhịn không , bật khúc khích.
Phó Hàn khẽ nhúc nhích. Một lúc sau, thì thầm:
“Thời Nghi, ôm em một chút không?”
Tôi hơi do dự.
Nhưng đã nghiêng người lại, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Cánh tay hơi căng, lực lại rất nhẹ.
Anh tựa đầu lên vai tôi, giọng khàn khàn:
“Thời Nghi, chúc em ngủ ngon.”
Tôi ngủ một đêm rất yên bình.
Từ trước đến nay tôi vốn vô tư, trời có sập cũng vẫn ăn ngủ đúng giờ.
Chỉ là, sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh tôi đã trống trơn.
Trên bàn là tờ giấy để lại, nét chữ cứng cáp:
“Công ty có việc gấp. Đừng đi lung tung. Đợi về.”
4
Tôi nghĩ đi gặp mặt cũng không tính là “lung tung” nhỉ?
Nên tôi vẫn đi.
Sáng nay tôi nhận một tin nhắn:
“Chị ơi, em muốn gặp chị, không?”
Người gửi tên Vệ Từ.
[ – .]
Tôi nghĩ mãi mới nhớ ra—cậu người mẫu trẻ hôm đó, mặt trắng, khóe mắt có nốt ruồi đỏ.
Tôi gọi cho cậu ấy.
Vệ Từ bắt máy với giọng đầy phấn khích:
“Chị ơi, chị gọi cho em rồi!”
“Em đậu đại học rồi! Cảm ơn chị vì lần trước đã cho em tiền. Nếu không có chị, chắc em chẳng đi thi . Em muốn gặp chị để cảm ơn trực tiếp.”
Cậu ấy mới mười tám tuổi, cuộc đời lại lắm khổ: cha nghiện cờ bạc, mẹ mất sớm, em trai còn nhỏ, nhà tan nát.
Đòi nợ cứ kéo đến liên miên, Vệ Từ buộc phải đi người mẫu nam.
Đêm đó là lần đầu cậu diễn, liền bị tôi chọn.
Khi tôi từ chối, Vệ Từ mắt đỏ hoe:
“Chị ơi, nếu chị không cần em, em thật sự không sống nổi nữa.”
Bị khách trả lại, cậu ấy sẽ bị trừ tiền.
Tôi mềm lòng, đưa cậu một khoản lớn, dặn chủ quán đừng khó dễ, để cậu quay lại học.
Người đẹp như , nếu rơi vào tay kẻ xấu, thì chỉ có đường bị kéo xuống đáy.
Nghe tin cậu thi đậu đại học, lại là trường top nữa, tôi mừng thay.
“Được chứ. Chúc mừng em nhé.”
Chúng tôi hẹn ở quán cà phê. Khi đến nơi, tôi mới nhớ ra—tòa nhà Phó Thị gần đây.
Nhưng sáng nay Phó Hàn bận đến mức không thèm ăn sáng, chắc chẳng có thời gian cà đâu.
Tôi lắc đầu, cố xua hình bóng khỏi tâm trí.
Dù gì cũng sắp ly hôn, nghĩ đến gì nữa.
Vệ Từ chọn bàn cạnh cửa sổ, view rất đẹp. Cậu mặc áo thun trắng, quần jeans xanh nhạt, chân dài thẳng tắp, trông tràn đầy sức sống.
Tôi bỗng thấy mình trẻ lại vài tuổi.
“Chị ơi, em không biết chị thích gì nên chưa gọi. Chị… chị gọi đi ạ.”
Cậu đưa menu, mặt hơi đỏ, trông rất dễ thương.
Tôi chỉ đại món rẻ nhất.
Vệ Từ thấy, liền hoảng:
“Chị ơi, chị gọi món khác đi, đừng sợ đắt. Em có tiền mà.”
“Em nhiều lắm—dạy kèm, phụ bếp… Chị không cần tiết kiệm như đâu. Với thân phận của chị, đến đây đã là hạ mình lắm rồi…”
Càng càng nhỏ, rồi cúi đầu, xuống sàn.
Tôi vỗ vai cậu, dịu dàng:
“Yên tâm đi, chị thật sự thích món đó. Với lại, đừng gọi là ‘chị’ nữa, gọi thẳng tên Thời Nghi rồi.”
Mắt Vệ Từ sáng lên:
“Thật ạ? Vậy… Thời… Thời Nghi…”
“Phương Thời Nghi! Em lại gặp hắn nữa à?!”
Tôi quay đầu lại—là Phó Hàn.
Mặt đen như than. Sau lưng còn có một nhóm người, toàn là gương mặt quen—hình như là nhân viên công ty .
Chết thật. Họp nhóm công ty?
Tôi thấy hơi chột dạ.
Phó Hàn sải bước tới, kéo tôi ra sau lưng, ghé sát thì thầm:
“Có người ngoài ở đây, để giữ chút thể diện không?”
Tôi liếc nhóm người kia. Bắt gặp ánh mắt tôi, ai nấy vội đi chỗ khác, rõ ràng là đang hóng.
Tôi hiểu. Không thể để lộ trạng hôn nhân rạn nứt.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu:
“Được.”
Thấy chằm chằm Vệ Từ, tôi vội :
“Đây là Vệ Từ… em.”
Phó Hàn bật :
“Bạn à?”
Anh bỗng nở nụ nửa miệng, quay sang Vệ Từ:
“Nhóc, nghe rõ chưa? Cô ấy chỉ coi cậu là .”
“Bạn là gì? Là người qua đường. Hiểu không? Nghĩa là ấy sớm muộn gì cũng về nhà với tôi.”
“Đừng tưởng dễ thương là lừa . Không có cửa.”
“Thế này đi, tôi biết—bao nhiêu tiền thì cậu mới biến?”
Tôi sững người. Vệ Từ cũng ngơ ngác:
“Hả?”
Bạn thấy sao?