1
Tôi và Phó Hàn là kiểu kết hôn thương mại điển hình.
Ngay trong ngày cưới, tôi đã thẳng:
“Anh yên tâm, em sẽ không có mấy suy nghĩ lung tung đâu. Mỗi người tự do, chỉ cần giữ thể diện là .”
Phó Hàn hơi sững người, chắc không ngờ tôi lại thức thời đến .
Anh gật đầu, đáp gọn: “Được, theo em.”
Tôi không bất ngờ. Dù sao trước khi cưới, tôi cũng nghe đã có người trong lòng.
Là ai, ở đâu, trạng ra sao, tôi chẳng quan tâm.
Chỉ cần đừng mang về tận trước mặt tôi, thì nghĩ đến số tiền đủ tiêu mấy đời, tôi hoàn toàn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Cuộc sống sau hôn nhân của chúng tôi cứ thế mà trôi đi trong bình lặng.
Chung nhà mỗi ngày chỉ trao đổi vài câu xã giao: “Chào buổi sáng”, “Chào buổi trưa”, “Chào buổi tối”.
Mà hầu như, người chủ vẫn là tôi.
Còn Phó Hàn thì chỉ “Ừ” một tiếng, coi như đáp lời.
Đôi lúc ngại quá, sẽ thêm vài câu hỏi thăm lấy lệ, kiểu như:
“Hôm nay mưa đấy, tối để tài xế đến đón em.”
“Em vẫn đi chỗ cũ với à?”
“Chỗ cũ” là quán cà phê quen thuộc tôi hay tụ tập với hội chị em. Phó Hàn từng đến đó một lần.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Hôm ấy, tôi trêu:
“Trước kia muốn gặp Phó tổng khó như lên trời, ai ngờ bây giờ còn chịu đi uống trà với vợ nữa.”
Phó Hàn không quen kiểu giỡn này, thoáng lúng túng, vẫn giữ phong độ:
“Thời Nghi là vợ tôi. Đi cùng ấy là chuyện nên .”
Nhưng chưa bao lâu, nhận một cuộc gọi, có việc gấp phải đi ngay.
Anh còn lịch sự lời xin lỗi, tôi hiểu ngay — chắc lại có hẹn với “người trong lòng” rồi.
Tôi cũng không để bụng, phẩy tay :
“Anh cứ đi đi, công việc quan trọng hơn.”
Trước khi đi, không chỉ thanh toán hóa đơn, còn trả luôn tiền mua sắm buổi chiều cho cả nhóm tôi.
Anh vừa đi khỏi, hội đã nhao nhao chọc ghẹo:
“Ê Thời Nghi, Phó tổng trên giường cũng lạnh lùng hả?”
Tôi đang uống nước trái cây suýt sặc.
Làm sao để họ biết, đến giờ tôi với Phó Hàn còn chưa từng… gì cả?
Phó Hàn bận, tối về chỉ ở lì trong phòng việc.
Lúc xong việc thì tôi cũng đã ngủ từ lâu.
Tôi chỉ biết trừ lảng tránh.
Bạn tôi thì không buông tha:
“Thời Nghi, đàn ông mà đẹp mã vô dụng thì cũng vứt.”
“Hôn nhân thương mại mà, mỗi người một cuộc sống, giới mình có thiếu gì kiểu như ?”
“Phó Hàn bên ngoài chắc chắn có người rồi. Cần thì để tôi gọi vài mẫu đẹp cho cậu giải khuây?”
“Chị em mình vừa có tiền vừa đẹp, chẳng lẽ phải mắc kẹt mãi trên tảng băng trôi đó à?”
“Còn trẻ thì phải biết hưởng thụ đi!”
Nói thì thế, tôi cũng thấy hơi xiêu lòng.
Và đúng như tính cách của nhóm tôi — là .
Tối đó, họ kéo đến hẳn tám mẫu nam, ai cũng vai rộng, eo thon, chân dài miên man.
Tôi đảo mắt một vòng, tiện tay chỉ đại một người có nốt ruồi lệ bên khóe mắt:
“Anh đó đi.”
Người chọn tên là Vệ Từ, vừa bước đến đã quỳ xuống trước mặt tôi, nâng cằm tôi lên, môi ngậm rượu vang, định hôn.
Khoảnh khắc đó, tôi lại nhớ đến gương mặt Phó Hàn.
Tim tôi hụt một nhịp, tay theo phản xạ đẩy chàng kia ra:
“Thôi, đi đi.”
Tôi lặng lẽ trở về nhà, lòng trống rỗng.
2
Phó Hàn nổi tiếng từ nhỏ.
Thông minh, nhạy bén, luôn người lớn khen ngợi, bè cùng trang lứa thì vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ.
Đã còn đẹp trai: lông mày rậm, mắt sâu, sống mũi cao, môi mỏng — bước chân vào showbiz thì chỉ riêng gương mặt cũng đủ mưa gió.
Vậy nên khi biết mình sắp liên hôn với , tôi cũng ngạc nhiên:
“Sao lại là nhà mình?”
Phương gia với Phó gia vốn chẳng thân thiết gì.
Sau này mới biết, là cụ Phó đích thân thúc đẩy chuyện này.
Tôi nghĩ chắc là sợ Phó Hàn chạy theo cũ, nên muốn có người giữ chân lại.
Tôi thì không thiệt gì, cưới thôi.
[ – .]
Chỉ là, ngày nào cũng thấy mặt , lâu dần khó tránh khỏi xao lòng.
Nên chuyện tôi từ chối người mẫu tối đó, thật ra chỉ vì không cam tâm.
Nếu đã muốn, thì phải là người như Phó Hàn.
Vì , tôi chọn đúng ngày kỷ niệm một năm cưới, cho tất cả người giúp việc nghỉ, tự tay chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.
Tôi còn thay một bộ đồ ngủ lụa mỏng, ôm dáng, quyến rũ.
Đứng trước gương, tôi thấy mình cũng không tệ chút nào.
Tôi không tin không lòng.
Nhưng khi Phó Hàn về, phản ứng đầu tiên là sững sờ.
Ngay sau đó, sắc mặt trầm xuống.
Anh quanh căn phòng trải đầy cánh hoa hồng, giọng thấp hẳn:
“Em à? Học mấy cái này từ đâu ?”
Ánh mắt rất phức tạp.
Không phải kinh ngạc, càng không phải vui mừng.
Tôi nắm chặt tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
“Ừm…” Tôi lí nhí đáp.
Phó Hàn hít sâu, kiềm chế cảm , giọng trầm xuống:
“Đi thay đồ đi. Em ngủ trước đi. Anh còn việc. Mấy thứ này để gọi người đến dọn.”
Anh quay đi, và sau đó nửa tháng không về nhà.
Tôi cứ bị kẹt lại trong đêm ngượng ngùng đó, không thể thở nổi.
Một đêm nọ, tỉnh dậy trong trống rỗng, tôi chạm tay sang bên cạnh — lạnh ngắt.
Tôi quyết định.
“Em muốn ly hôn.”
Phó Hàn cầm tờ đơn, giọng khẽ run:
“Lý do?”
Lý do?
Nhiều lắm.
Anh không chuyện với tôi, không ngủ cùng tôi, chỉ quan tâm tiền bạc chứ chẳng bao giờ hỏi tôi vui hay buồn.
Và tôi biết, nếu cứ như , tôi sẽ sa lầy.
Mà tôi không muốn để tâm đến một người chẳng hề quan tâm mình.
Tôi nghĩ một lúc, rồi buột miệng:
“Em đã ngoại .”
Tôi đoán, kiểu người như Phó Hàn chắc chắn sẽ không chịu nổi khi bị cắm sừng.
Nên tôi tiếp tục đẩy nhanh:
“Em thích người khác rồi. Em muốn ở bên ấy.”
Phó Hàn im lặng, càng im càng lạnh.
Mãi mới lên tiếng:
“Hơ… thích người khác? Gọi là người thứ ba đấy.”
Tôi gật đầu:
“Ừ. Nên em không muốn ấy mãi là người thứ ba. Em muốn cho ấy danh phận.”
Chỉ cần ly hôn , gì tôi cũng không tiếc.
Phó Hàn tôi, ánh mắt đầy phức tạp:
“Yêu đến mức đó cơ à?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, đã hoàn toàn mất kiểm soát:
“Em ngoại là chuyện của hai người, mắc gì phải lôi vào?”
“Chia tay hắn ta đi, đừng ly hôn với .”
“Hắn xúi em đúng không? Đàn ông ngoài kia chẳng ai tốt đẹp cả.”
“Người đàng hoàng không ai chịu kẻ thứ ba đâu.”
“Anh không đồng ý thì hắn mãi mãi chỉ là kẻ không danh phận thôi, cứ để hắn mơ đi!”
Ủa?
Phó Hàn… mắt đỏ hoe?
Tôi vội đưa khăn giấy:
“Anh đừng kích mà.”
“Em biết em sai, … cũng đâu cần từ chối thẳng thừng ? Có thể suy nghĩ thêm mà. Mình không có con, ly hôn cũng nhanh. Em không đòi gì đâu.”
“Anh nghĩ xem, ly hôn rồi có thể tự do ai tùy thích. Phó gia cũng đâu còn ép buộc gì nữa.”
Tôi nhẹ nhàng phân tích, cố thuyết phục.
Nhưng không hề lay chuyển.
Còn xé toạc đơn ly hôn.
“Không đời nào! Anh sẽ không nhường em cho hắn ta!”
Xong.
Thương lượng thất bại.
Bạn thấy sao?