6
Tôi cứ ngỡ mình rất dứt khoát.
Yêu , buông cũng .
Để lại một tờ đơn ly hôn, tôi hoàn toàn rời khỏi cuộc đời Lư Nghiên Thu.
Vậy nên tôi thề, tôi chưa từng nghĩ sẽ dính líu gì với chồng cũ nữa.
Nhưng ngay trong đêm đoạn phỏng vấn trên show bùng nổ, tôi đã vội vàng đăng bài thanh minh, xin lỗi, một bộ combo đầy đủ.
Lời lẽ uyển chuyển, thái độ thành khẩn.
Chỉ có điều, cư dân mạng hoàn toàn không mua vé.
【Chị Cố, đừng vội giải thích, là kẻ thù hay người cũ, chúng tôi tự có phán đoán.】
【Ê, không tìm hiểu thì thôi, tìm một cái mà ngã ngửa luôn. Lật lại ảnh hai vợ chồng chung khung hình đúng là vibe ngang trái rồi.】
【Cả hai trông đều quá chất! Diễn xuất cũng đỉnh! Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng ra hàng loạt truyện về “gương vỡ lại lành” luôn!】
【Chỉ có mình tôi để ý đến vụ “lãnh cảm” hả? @LưNghiênThu, vợ cũ của đẹp như thế mà hồ đồ à? Cô ấy muốn ăn , tại sao không chịu?】
【Đừng quan tâm chuyện có tái hợp hay không. Không tái hợp cũng có thể “ cũ thù hận” đúng không? Đúng không?】
Nhìn phần bình luận ngày càng lệch hướng, bầu không khí ngày càng sôi sục, tôi lập tức đóng chức năng bình luận không chút do dự.
Đây không phải là nhát gan, đây gọi là biết tiến biết lùi.
Giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành hợp đồng cuối cùng, sau đó biến khỏi giới giải trí không chậm một giây.
7
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Tôi ra mở cửa, thấy tiểu hoa đán đang nổi, Tiết Phương Phi, đứng ngay trước cửa.
Phải biết rằng, tôi và ta vốn không quen thân.
Chỉ là công ty ta cứ thích lôi tôi ra chiêu trò, ta là “người kế nhiệm” của tôi.
“Có chuyện gì không?” Tôi cảnh giác lùi lại một bước.
“Tôi đang nợ nần chồng chất, không rảnh cùng đấu đá đâu!”
Tôi lùi, ta tiến, hai chúng tôi chẳng ai thoát .
Kết quả, Tiểu Hoa nhào vào phòng tôi, chộp lấy hai tay tôi, đôi mắt ngấn lệ:
“Chị ơi, em đã mà! CP em ship là thật! Vậy mà không ai tin em hết!”
Hả?
Đôi mắt to tròn của ta long lanh như sóng nước, tràn đầy kích .
“Em, em, em lần đầu tiên chính chủ xác nhận CP ở khoảng cách gần như , em thật sự rất !
“Xin chị, ơn kể tiếp đi, kể chi tiết một chút.
“Chuyện chị ảnh đế lạnh nhạt cấm dục đó, rồi sao nữa? Chị đã dùng cách nào chưa? Ép buộc chưa? Chiếm chưa?”
“…”
“Em thề, em tuyệt đối không lan truyền ra ngoài.
“Nếu lỡ để lộ thì… thì…
“Thì em không tốt nghiệp nổi luôn!”
Tôi hoảng loạn lao lên bịt chặt miệng ấy.
Cái con bé này, sao lại có thể hóng drama đến mức không màng sống chết thế chứ?!
“Phì phì phì! Đừng bậy! Mau nhổ ra ngay!”
Giáo sư hướng dẫn môn diễn xuất của chúng tôi mà biết đứa học trò cưng của mình thề thốt bằng điểm tốt nghiệp chỉ để hóng chuyện, chắc chắn sẽ tức đến mức ngất xỉu tại chỗ.
8
“Vậy kể về mấy tin đồn ái trước đây của chị đi?”
“Không đời nào.”
Tiết Phương Phi như con mèo bị giẫm phải đuôi, bật dậy ôm miệng, hét lên kinh hãi:
“Chị không muốn nhắc đến, nghĩa là chị vẫn còn ấy!
“Những người khác chỉ là khách sạn, còn ấy là nhà!”
“…”
“Chị ơi, em không hỏi miễn phí đâu.”
Cô ấy giơ năm ngón tay, lắc lư trước mặt tôi.
“Em có thể gửi chị tất cả những bức ảnh fanart chất lượng cao mà em đã lưu về.”
“Năm tấm?”
“Năm gigabyte.”
Cô ấy dừng một chút, bổ sung thêm:
“Không che đấy nhé.”
“…”
Tôi đội ơn quá!
Tôi cố hít sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân dù có mất hết hình tượng thì cũng không thể hư hậu bối.
Vỗ nhẹ lên vai Tiết Phương Phi, tôi chậm rãi :
“Cô bé à, ngoan nào, đi ăn gì ngon đi.”
“Tôi và ấy đã ly hôn rồi. Ly hôn lâu như mà chưa từng gặp lại một lần.
“Hơn nữa, tôi đoán sau khi quay xong chương trình này rồi rút khỏi giới, cả đời này cũng chẳng còn cơ hội gặp lại…”
Đúng lúc đó, giọng đầy hứng khởi của đạo diễn chương trình vang lên ngoài cửa.
“Ai ya, thầy Lư à! Thầy muốn khách mời bất ngờ là vinh hạnh của chúng tôi!
“Sao thầy lại không báo trước mà đích thân đến …
“A, hiểu rồi hiểu rồi, yên tâm đi, chúng tôi sẽ sắp xếp phòng đối diện với phòng của Cố, thế không ạ?”
9
Tôi hóa đá tại chỗ.
Biểu cảm của Tiết Phương Phi thay đổi theo một chuỗi chuyển biến cực kỳ sống .
Người từng mệnh danh là “mỹ nhân lạnh lùng khó tiếp cận” nay bỗng biến thành một đệ tử của phái Nga Mi, hét lên một tiếng “u hú”, giơ nắm lên trời.
Sau đó ấy cởi phăng áo khoác, vung vẩy trên đầu như quạt trần chạy hết công suất.
Tôi trơ mắt ấy xoay người bật nhảy, lăn qua lăn lại, thậm chí còn bò trên sàn theo một góc độ mà tôi không thể hiểu nổi.
“Cái tiếng gì trời?”
Tổ đạo diễn gõ cửa phòng tôi.
“Cô Cố, bây giờ có tiện ra ngoài một chút không?”
Tôi nghiến răng.
“…Không tiện lắm.”
Giọng điệu bên phía tổ đạo diễn lập tức trở nên mờ ám, nhỏ dần.
“Cắt cảnh đó đi! Nhanh lên! Máy quay tắt chưa? Đã tắt chưa?
“À, Cố này, chúng tôi hoàn toàn tôn trọng cuộc sống cá nhân của người trưởng thành.
“Nhưng mà… chỉ là…”
Câu của đạo diễn bị một giọng nam trầm thấp, quen thuộc cắt ngang.
“Si Si, rất nhớ em.
“Nên đến rồi.
“Anh không quan tâm trong phòng có ai.
“Có thể gặp một chút không?”
10
Tiết Phương Phi—đồ phản bội nhỏ bé này!
Chẳng thèm đợi tôi mở miệng, ấy như một cơn gió lốc lao ra mở cửa ngay lập tức.
Trước mắt tôi chỉ còn lại một cái bóng lướt qua cực nhanh.
Không lẽ ta tốt nghiệp từ Thiếu Lâm Tự hả?!
Trước cửa, Lư Nghiên Thu kéo theo vali đứng đó, phía sau là cả tổ chương trình.
Tiết Phương Phi nở nụ rực rỡ như ánh mặt trời, tươi tắn đến vô tư.
“Hê lô, tiền bối!”
Lư Nghiên Thu hơi giật mình, lùi lại nửa bước.
Sau khi xác nhận lại, giọng hơi run rẩy, nghi hoặc tôi.
“Em… em không thích đàn ông nữa à?”
Tiết Phương Phi điên cuồng vẫy tay:
“Không, không, đừng hiểu lầm! Em không đến để hoại hai người đâu! Em đến để gia nhập nè!
“Em chỉ cần ngủ dưới gầm giường là !”
Nhân viên chương trình thì thầm với nhau, rôm rả bàn tán.
“Đây là cảnh tượng thế kỷ luôn á.”
“Vậy là ấy ấy, ấy ấy, ấy theo đuổi ấy, còn ấy theo đuổi ấy…”
“Quá kích thích! Quá tiên tiến! Tôi trả lương mà có thể xem chuyện này sao?”
Lư Nghiên Thu mím chặt đôi môi mỏng, gương mặt vốn luôn kìm nén và xa cách của lộ ra một thoáng rạn nứt.
Cuối cùng, thỏa hiệp, khẽ gật đầu.
“Cũng… thôi.”
Tôi không nhịn nổi nữa, gào lên một tiếng:
“Được cái gì mà ?!
“Tiết Phương Phi, mau xóa hết đống ảnh không thể tả kia đi, không thì tôi méc giáo viên đấy!
“Và mấy người nữa, đừng có quay nữa! Muốn tôi dính phốt nhiều hơn nữa hay gì?!
“Còn —Lư Nghiên Thu! Ai cho phép đến đây?!”
Anh tôi, giọng điệu vô cùng chân thành.
“Cộng đồng mạng.”
11
Chương trình phải gấp rút chạy thử để chuẩn bị cho màn xuất hiện bất ngờ của siêu sao này.
Tôi trốn trong phòng, mở bài đăng trên Weibo đang leo top tìm kiếm.
Bình luận mà cư dân mạng từng hét vào khoảng không nay đã chính ta chia sẻ lại.
@LưNghiênThu @VợCũXinhĐẹp của , em hồ đồ à?!
Em muốn ăn , tại sao không cho em ăn hả?!
Anh bình luận:
Xin lỗi, trước đây tôi hơi giả bộ.
Tôi tưởng ấy thích kiểu này.
Bây giờ không biết còn cơ hội sửa sai không.
Thế là chỉ trong chớp mắt, cư dân mạng lập tức đồng lòng ép tham gia cái chương trình tạp kỹ lụn bại này.
Tôi rồi mà.
Lư Nghiên Thu gì có chuyện mới gặp lại mà đột nhiên bạo gan tung chiêu lớn như thế.
Hóa ra là lên mạng chép đáp án.
Bình luận thả tim nhiều nhất:
Anh Nghiên, tôi theo dõi 10 năm, theo dõi Tư Truy 7 năm, tôi nghĩ mình có tư cách lên tiếng.
Hai người vẫn chưa quên nhau. Nếu đã , tại sao không thử lại một lần nữa?
Cô ấy không phải hết , mà vì bản chất ấy thẳng thắn, phóng khoáng. Cô ấy muốn một mãnh liệt, hết mình, không giấu giếm.
Anh hãy đi gặp ấy, thẳng với ấy.
Lư Nghiên Thu đáp:
Cảm ơn, tôi nên gì?
Bình luận top 1 trả lời:
Nói thẳng ra luôn, bảo: “Anh không quên em, rất nhớ em.”
Cư dân mạng phụ họa:
Thầy ơi, thầy đúng là đức tin duy nhất của con.
Cứu với, đời này tôi không ngờ lại chứng kiến ảnh đế học cách tán tỉnh từ netizen.
Thầy ơi, nhà em trai Nghiên không hiểu rồi, câu ‘ thẳng’ có cần phải luôn không?
Nhìn những dòng bình luận ấy, tôi bỗng thấy cay cay nơi sống mũi.
Ban đầu, tôi tưởng rằng chương trình này chẳng thể tạo sóng gió gì.
Vì đối diện với những người hâm mộ đã theo dõi mình suốt nhiều năm, lại thêm việc tôi đã đè nén bao lâu, tôi chỉ muốn nhân cơ hội này thổ lộ chút tâm tư.
Không ngờ, nó lại bùng nổ như thế.
Với danh tiếng dễ dính phốt của tôi, tôi thậm chí đã chuẩn bị tinh thần để hứng chịu làn sóng chỉ trích từ bốn phương tám hướng.
Nhưng không ngờ, tôi lại vô chạm đến sự đồng cảm của rất nhiều .
Họ đua nhau kể câu chuyện của mình dưới phần bình luận.
Có người là một mối thầm lặng không hồi đáp.
Có người là những thương lỡ dở, để rồi mãi sau này mới phát hiện ra đó là cảm song phương.
Và tôi càng không ngờ rằng, dù bận rộn đến , dù là một kẻ cuồng công việc như , vẫn có thể gạt bỏ tất cả chỉ để đến đây.
12
Tối hôm đó, cả đoàn ngồi xe buýt đến bãi biển gần đó.
Chương trình sắp xếp thử thách tái hiện những phân đoạn kinh điển từ các bộ phim truyền hình nổi tiếng.
Trước tiên, chúng tôi quây quần bên đống lửa trại để đọc kịch bản.
Nhưng là đọc, chứ ai nấy đều thuộc lòng.
Dù gì đây cũng là bộ phim từng đứng đầu bảng xếp hạng rating, đỉnh cao của thể loại tổng tài bá đạo trong quá khứ.
Nữ chính là hình mẫu tiểu bạch liên ngoan cường, dịu dàng từng sốt nhiều năm trước.
Nữ chính, sau khi trải qua những đau khổ giằng xé cùng tổng tài bá đạo, cuối cùng cũng không thể quay đầu lại nữa.
Cô đến bên bờ biển, quyết định kết thúc tất cả.
Tổng tài nam chính đuổi theo, lần này không còn ép buộc mình như trước nữa.
Lần đầu tiên trong đời, ta đỏ hoe đôi mắt, :
“Nếu em chỉ muốn tự do, thì cho em tự do.”
Cảnh quay mà các diễn viên mới cần tái hiện chính là cảnh này.
Tiết Phương Phi thay một chiếc váy trắng, mái tóc đen dài xõa như thác nước, bị gió biển đêm cuốn tung thành từng lớp, hòa cùng tiếng sóng gào, trông như một chim bồ câu trắng có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Đôi mắt ấy vốn đã rất thu hút, lúc ra câu thoại cuối cùng, nước mắt càng giống như những hạt châu đứt chỉ, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Phải rằng ấy đã thể hiện rất tốt nét lạnh lùng, kiên cường xen lẫn sự tan vỡ.
Chỉ tiếc rằng hai diễn viên nam diễn cặp với ấy lại không thể bắt kịp nhịp diễn.
Một người diễn quá lố, gào thét đến mức giọng run lên vì tức giận.
Tôi cúi đầu, bấu mạnh vào đùi mình, lục lại hết những chuyện đau lòng trong đầu để không bị bật .
Người còn lại thì không hét nữa, ta… run.
Đúng , toàn thân run lẩy bẩy như bị điện giật.
Cho đến khi tổ ánh sáng không nhịn mà nhỏ giọng hỏi:
“Ơ… thầy ơi… có phải thầy bị sốt không ạ?”
Cảnh quay rơi vào bầu không khí ngượng ngùng đến cực điểm.
Đạo diễn cau mày, rõ ràng là không hài lòng với kết quả.
Cho đến khi một giọng trầm thấp, vốn im lặng từ đầu đến giờ, vỡ sự yên tĩnh.
“Đạo diễn, tôi thử không?”
Bạn thấy sao?