Quả nhiên, chưa đầy nửa tháng, đã có người gửi thiếp mời cho ta - vị “thê tử duy nhất cả đời này của Đàm Liên”.
Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột duy nhất của đương kim Thánh thượng, lời mời của nàng ta, ta tự nhiên không thể từ chối.
Vị công chúa này xưa nay luôn kiêu ngạo ương ngạnh, ham mê sắc đẹp, chuyện này cả kinh thành đều biết.
Bà ta không hề giữ thể diện cho phò mã, trong phủ nuôi vô số nam sủng trẻ tuổi xinh đẹp không , năm đó thậm chí còn muốn ra tay với Đàm Liên khi hắn mới chỉ mười sáu tuổi.
Bất quá, vị Trưởng công chúa này cũng có nhược điểm, chính là đứa con trai duy nhất của bà ta – Hàn Minh.
Năm đó, chính bởi vì Hàn Minh quỳ xuống cầu xin, nên Trường công chúa mới không trực tiếp cướp Đàm Liên đem về phủ.
Có thể , thuộc tính vạn người mê của Đàm Liên khiến hắn gặp rất nhiều nguy hiểm, đồng thời cũng bảo vệ hắn.
Lần này Trưởng công chúa mời ta và Đàm Liên dự tiệc, chắc hẳn cũng là vì Hàn Minh.
Với tính cách của Trưởng công chúa, bà ta sẽ không quan tâm Đàm Liên đã cưới vợ hay chưa, chỉ có Hàn Minh mới để ý xem Đàm Liên có phải lòng ai hay không.
Tiệc thơ của Trưởng công chúa chia nam nữ thành hai bên, ta và Đàm Liên vừa bước vào cửa đã bị ép phải tách ra.
Tình hình bên phía Đàm Liên tạm thời không đề cập tới, ta lại bị nha hoàn của Trưởng công chúa “mời” đến trước mặt bà ta.
Vừa mới gặp mặt, mắt của Trưởng công chúa đã sáng lên, tủm tỉm nắm lấy tay ta.
“Thảo nào có thể cho tiểu Đàm Liên lòng, Tạ tiểu thư quả nhiên là lòng người.”
Vừa , tay bà ta vừa không ngừng vuốt ve trên người ta, giống như một nữ muốn ăn thịt người.
Ta nổi hết da gà.
Lời đồn chỉ Trưởng công chúa háo sắc, chứ không bà ta nam nữ đều ăn sạch a!
Thấy sắc mặt ta khó coi, Trưởng công chúa liền tiếc nuối buông tay, phất tay cho người lui xuống.
“Tạ tiểu thư rất hợp nhãn ta, cho nên ta cũng không khó dễ ngươi.”
“Ngươi hẳn là cũng đoán ta tìm ngươi đến đây là muốn gì. Ta không ngại ngươi và tiểu Đàm Liên ân ái ngọt ngào ra sao, đứa con trai bất hiếu nhà ta lại không thể chấp nhận , cho nên lần này, bản cung muốn cùng ngươi một giao dịch.”
Bà ta ném mấy quyển sổ sách về phía ta.
Có khế đất của cửa hàng ruộng vườn, có ngân phiếu mệnh giá lớn… Còn có một xấp khế bán thân của nam kỹ.
“Các ngươi còn trẻ tuổi, cho nên mới cảm thấy chung là thứ gì ghê gớm lắm. Kỳ thực, người sống trên đời, kịp thời hưởng lạc mới là chính đạo.”
Đôi môi đỏ mọng của Trưởng công chúa khẽ nhếch lên, móng tay đặt trên n.g.ự.c ta, chậm rãi trượt xuống.
“Những tiểu sủng vật này đều rất sạch sẽ, mặc dù dung mạo không bằng tiểu Đàm Liên, cũng đều là mỹ nam khó gặp. Chỉ cần ngươi có thể giúp nhi tử ta tiếp cận tiểu Đàm Liên một chút, những thứ này đều là của ngươi.”
Hóa ra, ngay cả là vạn người mê, thì trong mắt những kẻ có địa vị cao như cũng chỉ là món hàng có thể mang ra giao dịch.
Rõ ràng chỉ cần gật đầu, ta không những có thể kiếm một khoản tiền lớn, mà còn có thể triệt để thoát khỏi Đàm Liên, thoát khỏi vạn người mê này.
Nhưng có lẽ huân hương của Trưởng công chúa quá nồng, nên khiến ta luôn cảm thấy n.g.ự.c mình buồn bực, hơi thở không thông, tự nhiên không muốn gật đầu.
“Điện hạ, Đàm Liên không phải vật phẩm, ta không có tư cách…”
Lời từ chối còn chưa hết, cửa phòng của Trưởng công chúa đã bị người ta hung hăng đạp ra.
Trưởng công chúa khó chịu quay đầu lại, khi rõ người đến, lại bất đắc dĩ và dung túng liếc mắt một cái.
Thẩm Hoài Hoan hoảng hốt chạy vào, thấy ta quần áo chỉnh tề, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng công chúa thấy thế bèn khẩy: “Sao cứ thích chằm chằm vào vợ người khác thế hả, không biết chào hỏi một tiếng trước sao?”
Thẩm Hoài Hoan hiển nhiên là rất sợ Trưởng công chúa, có lẽ khi còn nhỏ đã bị bà ta chiếm không ít tiện nghi.
***
Bạn thấy sao?