Vợ Cả Hào Môn [...] – Chương 8

Chương 8

8

Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ rể, mồ hôi lạnh lập tức túa ra trên trán Chu Minh Huyền.

Nụ của Mai Nhược Tịch cứng đờ.

“Cô dối! Minh Huyền sao có thể về rể? Anh ấy là con trai độc nhất của nhà họ Chu!”

Tôi bật thành tiếng.

“Một cậu ấm chẳng lấy nổi tiền cưới, phải dựa vào nhà họ Tô mới ngóc đầu lên nổi?”

Tôi ghé sát tai ta, hạ giọng đủ để mọi người nghe rõ:

“Cô nghĩ ta sao? Chẳng qua là ta cần cảm giác ngưỡng mộ. Ở trước mặt tôi, ta chẳng thể đàn ông lớn lao nên phải tìm nơi khác để xả cảm thôi.”

Tôi không hề giấu giếm sự châm chọc và mỉa mai, liếc qua gương mặt trắng bệch của Chu Minh Huyền.

“Nhìn bộ dạng bây giờ của ta đi, không có nhà họ Tô chống lưng, đến cây son cho cũng phải cân nhắc đấy.”

Trong khi Mai Nhược Tịch vẫn còn gào khóc ăn vạ, ánh mắt Chu Minh Huyền lại dán chặt vào tờ giấy chuyển nhượng cổ phần trên tay tôi.

Đó là giấy tờ vừa luật sư nhà họ Tô đưa đến.

Toàn bộ cổ phần tập đoàn Chu dưới tên đã bị buộc phải thu hồi, với mức giá đúng bằng 30 triệu – khoản vốn khi về rể.

“Không thể nào! Không thể nào!”

Anh ta phát điên, xé tài liệu bị vệ sĩ ngăn lại.

Tôi lạnh nhạt như đang xem một trò hề.

Lúc này Mai Nhược Tịch mới hoảng sợ, lao vào lòng ta khóc lóc.

“Minh Huyền! Nhà cửa của chúng ta! Tiền bạc của chúng ta! Anh mau nghĩ cách đi!”

Bỗng nhiên Chu Minh Huyền như nhớ ra điều gì, vội vàng rút điện thoại gọi cho từng người quen biết, chỉ nhận về những âm thanh bận máy lạnh lẽo.

Tôi thản nhiên ta những việc vô ích.

Anh ta không biết rằng, nhà họ Tô đã phát lời cảnh cáo: ai dám giúp đôi nam nữ này chính là tuyên chiến với toàn bộ nhà họ Tô.

Nhìn hai kẻ đó chạy đôn chạy đáo như những con ruồi mất đầu, tôi chậm rãi dắt con trai quay về căn biệt thự mới mua.

Tất nhiên tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Tôi muốn Chu Minh Huyền trắng tay!

Đến lúc này ta mới hối hận, níu kéo không chịu ly hôn.

Nhưng khi tôi gửi tới danh sách tài sản còn lại, ta chỉ có thể nghiến răng ký vào đơn ly hôn.

Tất nhiên, tất cả những gì ta từng cho Mai Nhược Tịch, tôi cũng sẽ lấy lại hết.

Ba ngày sau, tôi đến lấy lại căn hộ ven sông, vừa hay bắt gặp Mai Nhược Tịch bị bảo vệ khu nhà lôi ra ngoài.

Cô ta tóc tai rối bù, quần áo nhếch nhác, bên cạnh là Lạc Lạc vừa đi vừa gào khóc.

Nhìn thấy tôi, ta như phát điên hét ầm lên:

“Sở Doanh! Trả đồ lại cho tôi! Đó là dây chuyền của tôi! Là vòng tay của tôi!”

Tôi chỉ vào thùng rác ngay cửa, toàn bộ đồ hiệu của ta bị bỏ vào túi, ném trong đó, bên ngoài còn vương nước bẩn.

Còn Chu Minh Huyền thì thảm hơn. Ngày ta bị đuổi khỏi công ty, đúng lúc gặp cánh phóng viên.

Những cấp dưới trước đây bị ta chèn ép lần lượt đứng trước ống kính, bóc trần việc ta tham ô, hãm đồng nghiệp.

Người ta còn tìm ra đoạn video năm năm trước ta quỳ xuống cầu hôn tôi.

Người đàn ông từng thề thốt sẽ cả đời trung thành với nhà họ Tô chỉ vì tôi, giờ đây giống hệt một kẻ điên mất hết lý trí.

Còn tòa Thư viện Nhược Tịch kia, tôi đã cho người thay bảng ngay trong đêm, giờ là Thư viện Tô Dịch.

Ngay trước cửa là bức tượng đồng của ba tôi.

Ngày khánh thành, Mai Nhược Tịch trà trộn trong đám đông định rối, bị bảo vệ nhận ra chính là người năm xưa mắng nhiếc bọn trẻ vùng núi, lập tức bị lôi thẳng đến đồn cảnh sát.

Sau đó, có người còn ẩn danh tố cáo ta cố ý hoại sách của thư viện.

Còn Chu Minh Huyền, số tiền ít ỏi tôi để lại với ta chẳng đủ trả nợ.

Nghe sau này, khi gần như không còn cái ăn, ta đành ra công trường bốc vác.

Trong lúc việc, còn bị chính những cấp dưới cũ nhận ra, cố kiếm chuyện, bắt vác những bao xi măng nặng nhất.

Có lần trời mưa lớn, ta vì tranh việc mà ngã gãy chân, nằm co ro trong căn phòng trọ rẻ tiền.

Đến khi Mai Nhược Tịch chịu hết nổi, ta cuỗm nốt số tiền còn lại, dắt con biến mất không tung tích.

Ngày An An hồi phục hoàn toàn, hai mẹ con tôi đi chơi công viên.

Khi tàu lượn lao xuống dốc, thằng bé ôm chặt cổ tôi, giòn tan.

Lúc đi ngang một sạp báo, tôi vô thấy trang nhất của mục xã hội:

“Phượng hoàng nam phản chủ, thân bại danh liệt, tiểu tam ôm tiền bỏ trốn.”

Ảnh kèm theo là Chu Minh Huyền chống nạng đi ăn xin ngoài đường.

An An chỉ vào tờ báo hỏi:

“Mẹ ơi, kia bị sao thế?”

Tôi kéo kính xe lên, che khuất cảnh tượng đó, khẽ xoa đầu thằng bé .

“Không sao cả, người xấu thì sớm muộn cũng nhận quả báo thôi. Chúng ta đi ăn kem nhé?”

Ngoài cửa kính, nắng vàng rực rỡ.

Cuộc đời mới của hai mẹ con tôi, từ đây mới thật sự bắt đầu.

【Hết】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...