5
Chu Minh Huyền vừa định lấy lại vẻ oai phong thường ngày, thì giám đốc đã đổi giọng, mắt rơi trên vết xước của Lạc Lạc.
Ngữ khí mang theo sự qua loa rõ rệt.
“Bệnh viện chúng tôi đúng là không tiếp bệnh nhân ngoài, thôi, đã đến thì để y tá dẫn vào nhà vệ sinh xử lý sơ qua, sát trùng bằng cồn i-ốt, dán băng cá nhân là xong.”
“Vào… nhà vệ sinh?”
Mai Nhược Tịch tức đến phát điên.
“Ông có biết con tôi dùng nước sát trùng toàn hàng nhập khẩu không? Lại bảo xử lý trong nhà vệ sinh? Ông gánh nổi hậu quả sao?”
Giám đốc thong thả đẩy kính, ánh mắt lướt qua Chu Minh Huyền, giọng nhạt nhẽo, xa cách.
“Có lẽ Tổng Giám đốc Chu chưa biết, nửa tiếng trước, cổ đông lớn nhất của bệnh viện chúng tôi đã ra thông báo, tạm ngưng tất cả dịch vụ VIP liên quan đến tập đoàn Chu.”
Ánh mắt ông ta mang theo sự khinh thường quét qua Mai Nhược Tịch, khóe môi cong lên một nụ mỉa mai.
“À còn nữa, cổ đông còn đặc biệt dặn, nhất là những kẻ không biết thân phận mình là ai thì đừng hòng bước vào cửa bệnh viện này.”
Sắc mặt Chu Minh Huyền lập tức trắng bệch.
Anh ta suýt quên mất, cổ đông lớn nhất của bệnh viện Tinh Tú này chính là người cậu họ bên nhà họ Tô – người đã nhiều năm dựng sự nghiệp ở nước ngoài!
Mai Nhược Tịch vẫn chưa chịu thôi, bám chặt áo blouse của giám đốc bệnh viện không buông.
“Tôi mặc kệ ông là cổ đông gì! Minh Huyền, mau gọi cho chủ tịch bệnh viện này! Bảo ông ta đuổi cái tên giám đốc không biết điều này ngay lập tức!”
Các bệnh nhân đang ngồi chờ xung quanh đều ngoái lại , chỉ trỏ bàn tán.
“Đây chẳng phải là người phụ nữ tuần trước còn vênh váo trong tiệc từ thiện đó sao? Giờ đến cửa bệnh viện còn không vào nổi?”
“Nghe sợi dây chuyền trên cổ ta là Chu Minh Huyền tặng, thì ra là lấy tiền nhà vợ mà mua à…”
“Cô vết xước trên tay đứa nhỏ kìa, còn chẳng bằng con tôi ngã một cái. Vậy mà cũng ầm lên sao?”
Lạc Lạc bị những lời bàn tán đó dọa sợ, rúc người vào lòng Chu Minh Huyền.
“Ba ơi, con sợ… con muốn về nhà…”
Bàn tay Chu Minh Huyền siết chặt bên người, khớp ngón tay trắng bệch.
Anh ta cảm nhận rõ ánh mắt các trợ lý phía sau đang mình.
Những người này đi theo ta, chẳng qua là vì tương lai.
Giờ ta lại để lộ sự thất thế trước nhà họ Tô, thì còn ai coi trọng nữa?
Giám đốc bệnh viện xem đủ trò hay, vung tay ra hiệu, hai bảo vệ lập tức bước tới, giọng cứng rắn.
“Mời hai người rời khỏi đây, đừng ảnh hưởng đến việc khám chữa bệnh của người khác.”
Chu Minh Huyền giật mạnh tay Mai Nhược Tịch ra, gương mặt u ám đến mức có thể nhỏ ra mực.
Anh ta bế Lạc Lạc đang run rẩy, cố nén giận với giám đốc:
“Chuyện hôm nay, tôi sẽ ghi nhớ.”
Khi quay người bỏ đi, còn thấp giọng dỗ dành Mai Nhược Tịch:
“Đừng ồn nữa, đây không phải nơi chuyện. Đợi xử lý xong việc công ty, sẽ bảo chủ tịch bệnh viện đích thân xin lỗi em.”
Bị dỗ mấy câu, Mai Nhược Tịch nguôi giận đôi chút, vẫn hậm hực liếc cổng bệnh viện một cái.
“Tất cả là tại con tiện nhân Sở Doanh kia! Nếu không phải ta bất ngờ xuất hiện, chúng ta đâu có mất mặt thế này!”
Bước chân Chu Minh Huyền khựng lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Anh rút điện thoại, ngón tay lơ lửng trên màn hình rất lâu rồi mới bấm số của tôi.
Cuộc gọi hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi cũng nhấc máy.
Vừa kết nối, Chu Minh Huyền vội vàng lên tiếng:
“Doanh Doanh, em đừng loạn nữa. Vết thương của An An đã bảo trợ lý lo liệu, mọi chi phí sẽ trả. Em đưa con về trước đi, có gì chúng ta về nhà , đừng để người ngoài chê .”
Tôi im lặng một lúc.
“Về nhà? Về nhà nào? Về căn nhà sống với Mai Nhược Tịch sao?”
Kiên nhẫn của Chu Minh Huyền lập tức cạn sạch, giọng trở nên gay gắt.
“Sở Doanh! Đừng đằng chân lân đằng đầu! Anh biết em đang giận, đừng quên, tập đoàn Chu bây giờ không thể thiếu ! Em to chuyện, cuối cùng chẳng ai lợi!”
“Ồ?”
Tôi nhếch môi, giọng vẫn bình tĩnh.
“Ý là, tôi phải nuốt cục tức khi ngoại , nuốt cục tức khi đem của hồi môn của mẹ tôi đi tặng người khác, nuốt cả việc để con tôi chảy máu, rồi còn phải vui vẻ cha của con người khác?”
“Anh không có ý đó!”
Chu Minh Huyền gầm lên.
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?