1
Tôi đã ở trong núi suốt năm năm để chăm sóc con trai bị bệnh.
Lần này tôi cố giấu chồng là Chu Minh Huyền, định về trước để tạo bất ngờ cho ta.
Nhưng vừa bước ra khỏi cổng ga tàu cao tốc, An An đã bị một bé mặc váy công chúa xô ngã, miệng còn lối:
“Đây là địa bàn của tôi, đồ con hoang mà dám bẩn váy mới của tôi à!”
An An đau đến đỏ mắt, vẫn mím môi, không khóc.
Tôi thót tim, vội đỡ con dậy, che ra sau lưng mình, cau mày bé kia.
“Bé con, sao lại xô người khác?”
Xung quanh bắt đầu có người xì xào.
“Hình như đây là vợ mới của Tổng Giám đốc Chu đấy, tuần trước còn dẫn con đi sự kiện ra mắt nữa mà.”
“Nghe ông ta cưng mẹ con họ lắm, tốt nhất đừng xen vào.”
Nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh với bộ mặt vênh váo, tôi chợt bật , rồi lập tức nhắn tin cho Chu Minh Huyền.
“Nghe lấy thêm vợ à?”
Ngày xưa Chu Minh Huyền là rể về nhà tôi, xem ra ta đã quên mất thân phận của mình rồi!
…
Mai Nhược Tịch thấy tôi giơ điện thoại chụp, liền hất văng khỏi tay tôi.
“Chụp cái gì? Nhà quê mà cũng đòi quay clip à?”
“Muốn kiếm chuyện đòi tiền hả! Có tin tôi khiến không sống nổi ở thành phố này không?”
An An sợ hãi trốn vào lòng tôi, vẫn bướng bỉnh .
“Con không sai, là chị ấy đánh con trước.”
“Đồ ranh con mà còn dám cãi!”
Mai Nhược Tịch giơ tay định tát, tôi nhanh hơn, nắm chặt cổ tay ta.
Ngón tay tôi lướt qua chiếc vòng ngọc phỉ thúy quen thuộc trên cổ tay ta.
Tôi nheo mắt lại.
Đó là vòng cưới mẹ tôi tặng, luôn để trong hộp trang sức ở nhà.
“Cái vòng này đẹp nhỉ.”
Giọng tôi bình thản, chỉ hơi siết tay, khiến ta đau đến hét lên.
“Là Chu Minh Huyền tặng à?”
Mặt ta lập tức biến sắc, giống như mèo bị giẫm trúng đuôi.
“Cô quen Minh Huyền?”
“Không chỉ quen.”
Tôi cúi đầu An An trong lòng.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã rất ngoan.
Ở trong núi trị bệnh, dù đau đến run cả người cũng không kêu một tiếng.
“Tôi không biết là ai, nên hiểu rõ một điều, tôi mới là vợ của ấy.”
Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh liên tục.
Mai Nhược Tịch như vừa nghe chuyện buồn nhất trên đời, lăn lộn.
“Minh Huyền rồi, vợ ấy đã chết vì bệnh trong núi từ năm năm trước! Bây giờ chỉ có tôi mới là bà Chu thật sự!”
“Giờ người ta đúng là điên thật, bám đại gia rồi cái gì cũng dám !”
Nói rồi, Mai Nhược Tịch tôi đầy thương .
“Chắc cũng không biết vợ nhà giàu là thế nào đâu, hôm nay để tôi dạy cho!”
Nói xong, ta lôi từ trong túi ra một chiếc hộp nhung, mở ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, mặt dây là một viên kim cương hồng to bằng quả trứng bồ câu.
“Thấy chưa? Đây là ‘Trái Tim Vĩnh Hằng’, Minh Huyền tháng trước bỏ tám mươi triệu mua cho tôi! Anh ấy tự tay đeo lên cho tôi, rằng của chúng tôi còn bền hơn cả kim cương.”
Cô ta cố ý đưa sợi dây chuyền sát mặt tôi, khoe khoang không hề giấu giếm.
“Còn ? Dẫn theo thằng nhóc này mà cũng đòi tiểu tam giật chồng tôi sao!”
Tôi nheo mắt lại, An An bỗng kéo áo tôi, thì thầm.
“Mẹ, lần trước gọi video với ba, này ngồi ngay trên ghế nhà mình đó.”
Nghe , tôi nghiến răng, cơn giận bùng lên.
Nhưng Mai Nhược Tịch vẫn đang hả hê.
“Nghe chưa? Ngay cả con nít cũng biết tôi mới là chính thất! Mau dắt con đi đi, không tôi gọi bảo vệ quăng hai mẹ con ra ngoài!”
Cô ta vừa dứt lời, điện thoại của Chu Minh Huyền gọi tới, giọng ta lập tức ngọt ngào nũng nịu.
“Anh ơi! Ở đây có một con điên nhận vơ là vợ nè, mau tới giải quyết đi!”
Không biết bên kia gì.
Sắc mặt ta tái mét, cúp máy rồi tính chuồn.
Tôi bước lên chặn lại.
“Đi đâu? Không phải bảo tôi cút đi sao?”
Ánh mắt ta chột dạ, cố tỏ ra bình tĩnh.
“Xem như tôi xui, hôm nay không chấp nữa!”
Tôi lạnh, chắn ngang đường.
“Con đánh con trai tôi, giả mạo tôi, giờ muốn bỏ đi?”
Mai Nhược Tịch tức điên.
Cô ta đảo mắt đám đông xung quanh, bỗng khẩy:
“Cả giới thượng lưu đều biết, tuần trước tại dạ tiệc từ thiện, ấy công khai tuyên bố tôi là nữ chủ nhân tập đoàn Chu! Anh ấy còn tặng hẳn một thư viện lấy tên tôi – Thư Viện Nhược Tịch! Cô nghe bao giờ chưa?”
“Thư viện Nhược Tịch?”
Tôi lặp lại cái tên ấy, đầu ngón tay hơi run.
Bạn thấy sao?