QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
“Cô ta chỉ là con đàn bà rẻ tiền! Tự ý thu thập tài liệu của tôi. Tôi đã đuổi ta rồi, ngài nhớ mặt ta, về tổng công ty báo trước để cấm cửa, đừng để ta chuyện nữa…”
Lý Kiến Phong bước tới, tát thẳng vào mặt quản lý Trần:
“Còn dám ăn hỗn láo à? Mau xin lỗi!”
“Lý tổng, ngài nghe nhầm à? Cô ta họ Dư mà…”
“Câm miệng! Tôi lẽ nào không biết con tổng giám đốc họ gì sao? Con bé theo họ mẹ! Vợ tổng giám đốc họ Dư!”
Ba mẹ tôi vốn rất hiện đại, trước khi kết hôn đã thống nhất, sau này con cái dù trai hay đều mang họ mẹ.
Bởi vì cả hai đều thấy họ “Dư” nghe hay hơn.
Quản lý Trần chết đứng tại chỗ.
Đám đồng nghiệp vừa hùa theo hãm tôi cũng đều trợn mắt há mồm.
Sắc mặt quản lý Trần trắng bệch, môi run rẩy.
“Dư tổng, tôi có mắt không tròng, nhầm người, tôi sai rồi!”
“Xin tha cho tôi một lần! Tôi đã tận tụy với công ty suốt 20 năm nay rồi mà…”
Tôi nhếch môi lạnh nhạt:
“Tận tụy để vét tiền bỏ túi à?”
“Lương một tháng chưa tới 30 triệu, thế mà vợ vừa rồi còn khăng khăng có thể mua đồ hiệu 100 triệu cho tiểu tam, chính miệng bà ấy có ‘cách kiếm tiền khác’. Tất cả vừa rồi tôi đều ghi âm lại.”
“Thời gian qua tôi đã xem xét sổ sách, chỉ tính ba năm gần đây, đã tham ô 5 tỷ. Hai mươi năm qua ăn bao nhiêu thì tự biết.”
“Công ty sẽ lập tức chấm dứt hợp đồng với . Còn những chuyện khác, đợi vào trại giam rồi từ từ khai báo!”
Tôi quay sang ra hiệu với Cố Thì Yến gọi cảnh sát.
Quản lý Trần hoảng loạn sang Lý Kiến Phong:
“Lý tổng, ngài không thể bỏ mặc tôi! Tiền tôi đưa ngài không ít…”
Lý Kiến Phong chột dạ, vội xua tay, rồi quay sang nịnh nọt tôi:
“Dư tổng, dù sao lão Trần cũng việc cho công ty bao nhiêu năm, có công cũng có khổ. Làm lớn chuyện sẽ không hay!”
“Hay là… cho một chút mặt mũi, bao nhiêu lấy lại thì lấy lại, hạn chế tổn thất cho công ty, đừng báo công an nữa, chứ?”
Tôi lạnh nhạt ông ta:
“Ông thấy không?”
Thấy tôi không đồng ý, sắc mặt ông ta trầm xuống:
“Tôi biết tức vì lão Trần vừa lấy bia đỡ đạn, cũng đừng vì thế mà công tư lẫn lộn! Dù có với tổng giám đốc Thẩm, chưa chắc ông ấy đã nghiêm trị đâu, cuối cùng vẫn phải nghe lời cha mình thôi.”
Nghe ông ta lôi ba tôi ra ép, tôi bật .
“Lý tổng, ông không tự hỏi sao ba tôi ngày nào cũng nhắc muốn tôi về công ty việc, mà lần này tôi về nước lại âm thầm vào chi nhánh, không một ai thông báo?”
“Ông với quản lý Trần câu kết ăn chặn tiền công ty, nhận hối lộ từ khách hàng – chuyện này ba tôi đã sớm phát hiện.”
“Chỉ vì các người cảnh giác quá cao, nên ba tôi mới lặng lẽ để tôi thâm nhập vào đây, để tận mắt thu thập chứng cứ.”
“Bây giờ chính ông cũng khó giữ nổi mình, còn định cứu quản lý Trần à?”
Sắc mặt Lý Kiến Phong bỗng chốc hoảng loạn:
“Không, không phải tôi! Là Trần chủ đút lót tôi, tôi chưa tiêu một đồng, tôi tích lại hết định tìm cơ hội tố cáo hắn!”
“Dư tổng, tôi thật, tôi trung thành với Thẩm thị, những việc Trần tôi hoàn toàn không nhúng tay, tất cả là hắn tự ý!”
Tôi nghiêng đầu ông ta:
“Vậy sao? Nhưng vừa rồi chính miệng quản lý Trần ông là cái ô che chở cho hắn.”
“Bậy! Hắn bịa đặt! Hắn luôn muốn kéo tôi xuống nước, tôi chưa từng đồng ý! Dư tổng, Thẩm thị là nhà tôi, tôi tuyệt đối không để loại sâu mọt này tồn tại!”
Nghe , quản lý Trần lao tới túm lấy ông ta:
Bạn thấy sao?