5
“Dư Hiểu Đường, để thăng chức ở Thẩm thị mà em phải đánh đổi thế này sao?”
Tôi chỉ nhạt, lấy một tập hồ sơ ném xuống bàn trước mặt quản lý Trần.
“Quản lý Trần, toàn bộ chuyện lợi dụng chức vụ để tham ô, ăn hoa hồng, tôi đã điều tra rõ ràng. Đây là tất cả chứng cứ.”
“Chỉ tính riêng ba năm gần đây, đã ăn chặn 5 triệu. Anh có biết chuyện này có nghĩa là mấy năm tù không?”
Mặt quản lý Trần trắng bệch, môi run rẩy, tay chỉ thẳng vào tôi.
“Đồ đàn bà độc ác! Đừng tưởng có Cố tổng chống lưng thì muốn vu khống tôi thế nào cũng !”
“Tôi vừa mới ký quyết định sa thải rồi! Chuyện của Thẩm thị liên quan gì ? Cút ra ngoài ngay, không mang theo một tờ giấy nào! Nếu không tôi kiện lộ bí mật và giả mạo giấy tờ!”
Cố Thì Yến giơ tay, “chát” một cái, tát thẳng vào mặt quản lý Trần.
“Anh thử thêm một câu phạm Dư Hiểu Đường xem?”
Quản lý Trần ôm má, không dám phản kháng:
“Cố… Cố tổng, đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi, ngài không quản đâu…”
Cố Thì Yến gật nhẹ:
“Đúng, tôi không quản.”
Rồi hơi cúi người, giọng nhẹ nhàng:
“Nhưng ấy – sẽ tự mình xử lý.”
Quản lý Trần trừng mắt kinh hãi tôi.
Tôi lạnh lùng :
“Kể từ hôm nay, bị sa thải. Mọi tổn thất ra cho công ty sẽ bị truy cứu đến cùng!”
Vương Quyên lạnh lùng nhạo:
“Cô là cái thá gì? Cô dựa vào đâu mà đòi đuổi việc chồng tôi?”
Tôi nhún vai:
“Tôi là người thừa kế của tập đoàn Thẩm thị.”
Vương Quyên lên :
“Cô tưởng tôi ngu à? Tổng giám đốc nhà họ Thẩm thì họ Thẩm, còn họ Dư, mà cũng là người thừa kế chắc?”
“Chẳng qua chỉ là một con đàn bà bám nhà họ Cố, giờ còn ra vẻ ta đây ở công ty Thẩm sao?”
Sắc mặt quản lý Trần hơi chột dạ, run rẩy nhấc máy gọi điện:
“Lý tổng, mau tới chi nhánh một chuyến! Người nhà họ Cố đến sự!”
“Chuyện của chúng ta bị lộ rồi… vâng, , tôi biết rồi!”
Cúp máy xong, ta lại lấy lại khí thế.
“Cô tưởng nhà Cố thân với nhà Thẩm, thì – người nhà họ Cố – là muốn nhúng tay vào Thẩm thị lúc nào cũng chắc?”
“Ông đây ở Thẩm thị không phải hạng xoàng đâu! Ông cũng có người chống lưng!”
“Muốn đuổi việc tôi? Đừng mơ! Chỉ dựa vào mấy tài liệu đó mà muốn lật tôi?”
“Cô tưởng tôi chỉ là một quản lý chi nhánh hả? Ở Thẩm thị, có người bảo kê cho tôi đấy! Cô cứ thử mang đống giấy tờ đó đi tố cáo xem, có ai dám xử tôi không!”
Tôi bình thản chỉnh lại quần áo:
“Có người bảo kê? Ý là Lý Kiến Phong?”
“Chưa tới việc ông ta có bảo vệ hay không, chỉ sợ chính bản thân ông ta cũng khó giữ nổi cái ghế.”
Lời vừa dứt, Lý Kiến Phong đã xuất hiện ở cửa.
Quản lý Trần như thấy cứu tinh:
“Lý tổng, chính là con nhân viên quèn này, không biết trời cao đất dày, dám lén thu thập tài liệu của tôi, muốn tố cáo tôi tham ô.”
“Hơn nữa còn dám xằng về ngài, ngay cả ngài cũng khó giữ nổi chức vụ…”
Lý Kiến Phong gằn giọng:
“Chuyện nhỏ thế này đuổi thẳng tay là , việc gì phải gọi tôi? Để ta cầm hồ sơ đi tố cáo, xem thử ta có vào nổi cửa tổng công ty không!”
Tôi quay người, mỉm ông ta:
“Lý tổng định cấm tôi bước chân vào tổng công ty sao?”
Nhìn rõ mặt tôi, sắc mặt Lý Kiến Phong đột nhiên trắng bệch, môi run lên:
“Cô… là tiểu thư nhà họ Thẩm? Sao lại ở đây?”
Quản lý Trần ngơ ngác:
“Lý tổng, ngài nhầm rồi chứ? Cô ta họ Dư, sao có thể là con tổng giám đốc Thẩm?”
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?