3
Bàn tay bà ta rất mạnh, sợi dây chuyền trên cổ tôi bị kéo đứt.
Mặt dây chuyền bằng ngọc lục bảo rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.
Cổ tôi cũng bị sợi dây quệt rách một vệt đỏ rực.
Vương Quyên lại tỏ ra khinh khỉnh:
“Dù sao cũng là tiền chồng tôi mua, coi như tôi ban phát cho . Sợi này tôi tính 10 vạn, vẫn phải đền cho tôi 110 vạn còn lại!”
Tôi nhếch môi lạnh, thẳng vào bà ta:
“Có mười lần 110 vạn cũng không đủ để trả cho sợi dây này đâu.”
Ánh mắt Vương Quyên đầy vẻ coi thường:
“Cô phét cái gì đấy? Chẳng lẽ còn có đàn ông khác mua cho sợi dây chuyền cả chục triệu à?”
Tôi nhấc điện thoại lên, bấm số.
“Cố tổng, dây chuyền tặng em bị người ta giật vỡ mất rồi, điềm này không hay lắm nhỉ?”
“Vậy thôi… hủy hôn đi.”
Bên kia điện thoại, giọng Cố Thì Yến vừa kinh ngạc vừa không kìm nổi giận dữ.
“Em đang ở công ty? Anh đến ngay!”
Cố Thì Yến là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cố thị. Từ trong nước ra nước ngoài, theo đuổi tôi suốt ba năm, tôi vẫn không đồng ý.
Sợi dây chuyền ngọc lục bảo này là bỏ ra số tiền khổng lồ đấu giá tại một buổi bán đấu giá hàng đầu châu Âu, sau đó nhờ thợ kim hoàn hàng đầu chế tác riêng để tặng tôi.
Lúc đó tôi có chút rung , nên mới đồng ý hẹn hò với .
Tôi còn từng rằng, sợi dây này là mối duyên của chúng tôi.
Nếu một ngày nào đó nó bị hỏng, coi như ông trời không cho chúng tôi ở bên nhau, tôi sẽ chia tay.
Bây giờ, chẳng phải điềm báo đã đến sao?
Chỉ cần nghe tôi “dây chuyền đứt”, qua điện thoại tôi cũng cảm nhận sự giận dữ như dao của .
Vương Quyên giật lấy điện thoại của tôi ném mạnh xuống đất.
“Cô còn giả vờ cái gì? Có hôn ước với người khác mà còn quyến rũ chồng tôi?”
“Cô tưởng tôi dễ bị lừa à? Ai chẳng biết đồ đeo là hàng chợ!”
“Tôi cho biết, bằng mọi cách phải trả 110 vạn cho tôi, rồi cút khỏi công ty này!”
Nhân sự lập tức đưa giấy sa thải cho quản lý Trần, ta vứt thẳng tập hồ sơ trước mặt tôi:
“Ký vào đi. Sau này khi có công ty khác tra cứu, nhân sự chúng tôi sẽ giữ chút thể diện cho .”
“Còn nếu cứ ngoan cố, tôi đảm bảo sau này tìm việc chỗ nào cũng bị từ chối!”
Đây là lời uy hiếp trắng trợn.
Tôi nhún vai:
“Không sao, tôi đâu cần tìm việc.”
“Nhưng có điều, muốn tìm việc mới thì quản lý Trần e rằng sẽ khó đấy. Khuyên lo cho bản thân trước thì hơn!”
Anh ta trừng mắt:
“Sao? Cô định liều mạng à?”
“Một nhân viên quèn mà cũng muốn chống lại tôi?”
“Dư Hiểu Đường, vừa ở nước ngoài về, không hiểu hình trong nước rồi. Doanh nghiệp lớn nào quan tâm đến chuyện đời tư của lãnh đạo, chỉ mấy nhân viên cấp thấp như mới chẳng ai bênh!”
“Nên dù chuyện này có lan đến tổng công ty, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi hết.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Cố Thì Yến đã vội vã lao đến.
Vừa bước vào, thấy ngay vết hằn đỏ trên cổ tôi.
“Đường Đường, có chuyện gì ? Cổ em sao lại bị thương?”
Tôi mỉm nhạt:
“Quà tặng vừa hay để người ta túm cổ giật đứt đây này.”
“Cố Thì Yến, điềm này không tốt đâu, nên chúng ta chia tay thôi.”
Nghe hai chữ “chia tay”, sắc mặt Cố Thì Yến lập tức tối sầm lại. Anh quanh, ánh mắt lạnh băng:
“Ai ? Ai giật đứt dây chuyền của ấy?”
Không khí xung quanh như bị đông cứng lại.
Mọi người vốn đã thấy Cố Thì Yến quen quen, vừa nghe tôi gọi tên, cả phòng kinh hãi.
“Cố Thì Yến? Là thiếu gia của tập đoàn Cố thị đó sao…”
“Cố thị mà ngang tầm với tập đoàn Thẩm thị của mình đấy! Vậy mà ta lại để ý tới Dư Hiểu Đường?”
Bạn thấy sao?