Vợ Anh Đây Rồi, [...] – Chương 3

Chương 3

Có Thẩm Gia Diên bia đỡ đạn, bố mẹ tôi mừng ra mặt.

Vui quá, họ kéo nhau đi du lịch nước ngoài.

Chỉ có tôi là không vui nổi.

Mới đi ở công ty mấy hôm, thì Chu Uyển Uyển – tuy đến muộn cuối cùng cũng xuất hiện.

Vừa xuống lầu mua ly cà phê, ta đã mang giày cao gót chạy lạch cạch đến chất vấn tôi:

“Là quyến rũ A Diên nhà chúng tôi phải không?”

Giọng ta sắc như dao, lập tức thu hút cả đống ánh mắt xung quanh.

Tôi không muốn khỉ trong vườn thú, liền : “Đổi chỗ khác chuyện?”

“Gì thế? Chột dạ à?” – Cô ta như bắt trúng đuôi tôi, đắc ý cao giọng – “Tôi cứ ở đây đấy.”

Được thôi.

Tôi ngồi xuống luôn, ra hiệu: “Vậy tiếp tục đi.”

Cô ta như vào bịch bông, lập tức cứng họng: “Cô… tôi…”

Tôi phát huy tinh thần giúp người như giúp mình, gợi chuyện cho ta:

“Cô xem tôi quyến rũ ấy kiểu gì nào?”

Chu Uyển Uyển tức đến đỏ mặt:

“Cô là hồ ly tinh! Nhân lúc tôi không có ở đây, ngày nào cũng gửi ảnh khêu gợi cho ấy, còn xúi ấy cưới !”

Tôi bật . Tôi mà có bản lĩnh đó thật sao?

“Vậy à? Cô Chu, tôi gửi ảnh gì khêu gợi, lấy ra cho tôi mở mang tầm mắt chút đi?”

“Cô…” – Chu Uyển Uyển nghiến răng – “Đồng Niệm, đúng là không biết xấu hổ!”

Tôi thu lại nụ , nghiêm mặt:

“Cô Chu, hôm nay đến đây, ba câu đã muốn đổ hết nước bẩn lên người tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ là quả hồng mềm để người ta muốn nắn thế nào thì nắn. Không có bằng chứng mà vu khống, tôi hoàn toàn có thể kiện tội phỉ báng.”

Tôi chỉ lên chiếc camera phía trên: “Đều có ghi hình, Chu, có gì thì ra đồn công an mà nhé.”

Nói xong, tôi cầm điện thoại định gọi cảnh sát.

Chu Uyển Uyển thấy tôi thật, ném lại một câu “Cô cứ chờ đấy!” rồi bỏ chạy mất hút.

Tốt lắm, để xem còn giở trò gì.

Mua cà phê xong lên lầu, Thẩm Gia Diên vẫn đang họp video.

Một thân vest cao cấp màu đen, so với lúc ở bar còn thêm vài phần lạnh lùng quý phái.

Đôi mắt đen sâu thẳm, chỉ cần nhấc mí đã đủ khiến bao gục ngã.

Bị Chu Uyển Uyển chọc giận, tôi không bực.

Nhưng ấy với vẻ “không giữ đạo đức đàn ông” thế này, tôi tức không chịu nổi.

Ngồi phịch xuống sofa, lườm ấy mấy cái.

Có thể oán khí tôi quá nặng, vài lần liếc đều bị bắt .

Họp xong, ấy biết điều tới hỏi: “Em lườm gì đấy?”

Hừ!

Tôi không vui trả lời: “Anh là đồ đàn ông lăng nhăng!”Thẩm Gia Diên tỏ vẻ oan ức: “ Anh chọc ai ghẹo ai chứ? Anh ngoan ngoãn đi đấy thôi.”

Tôi: “Còn ai nữa? Cô thanh mai trúc mã của chứ ai!”

Nghĩ đến dáng vẻ đanh đá đỏng đảnh của Chu Uyển Uyển là tôi thấy khó chịu cả người.

“Anh đúng là chẳng có mắt người gì cả, sao lại thích kiểu người như Chu Uyển Uyển cơ chứ?”

Thẩm Gia Diên lắc đầu: “Anh tuyên bố lại lần nữa, không thích ấy. Trước đây không, sau này cũng không. Em đừng nghe mấy lời vớ vẩn từ người khác.”

“Vậy… ta sự với em à?”

Câu này tôi nghe mà thấy thích.

“Hehe, không thích ta thì em yên tâm rồi. Thẩm Gia Diên, sau này chỉ phép thích em từ từ thôi, không thích ai khác.”

Nói rồi, tôi bộ túm lấy cổ áo : “Nghe rõ chưa?”

Ngay sau đó, tay tôi bị nắm lấy.

Thẩm Gia Diên mỉm , lòng bàn tay nóng hổi áp lên mu bàn tay tôi:

“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi, hai tai đều nghe rõ cả rồi.”

“Giờ thì có thể kể cho nghe, ta bắt nạt em thế nào không?”

Bàn tay ấm quá, tim tôi loạn nhịp.

Tôi vội rút tay lại.

Rồi nghĩ lại, cũng chẳng có gì to tát.

Tôi bèn bừa: “Cũng không có gì, chỉ là lúc nãy ở quán cà phê dưới lầu cãi nhau mấy câu thôi.”

“Nhưng ta cãi không lại em đâu.” – Tôi có chút đắc ý – “Lần sau mà gặp lại, em sẽ kể nguyên văn lời hôm nay cho ta nghe, đảm bảo ta tức chết!”

Nghĩ thôi đã thấy sướng.

Không biết có phải lần trước tôi doạ báo cảnh sát Chu Uyển Uyển sợ rồi, hay vì lý do nào khác, mà suốt gần một tháng ta không đến công ty chuyện nữa.

Tôi thì thấy nhẹ người hẳn.

Ngày nào cũng theo sau Thẩm Gia Diên trợ lý vặt, gần gũi “ngắm nhan sắc”, vui không tả nổi.

Tôi phát hiện đàn ông lúc việc thực sự rất quyến rũ.

Đặc biệt là người vốn đã đẹp trai, thì lại càng… cực kỳ đẹp.

Nhìn đến nỗi tôi chảy cả nước miếng.

Thẩm Gia Diên: “Em có thể thu nước miếng lại chút không? Anh biết mình đẹp trai, em cũng không cần như hổ đói thế chứ?”

Tôi thật sự rất uất ức, không?

Một tháng rồi, đến tay tôi còn chưa dám nắm.

Tuy là “giai đoạn thử việc”, chơi thanh đạm thế này cũng quá rồi.

Tôi lau nước miếng, nảy ra sáng kiến:

“Tối nay rảnh không, mình đi xem phim nhé?”

Hừ hừ!

Đúng lúc đang chiếu một bộ phim kinh dị có tiếng.

Tới lúc đó trong rạp tối om, ma quỷ ùa ra.

Tôi là một yếu đuối “lỡ tay” nắm lấy tay ai đó, quá hợp hợp lý đúng không?

Nắm thì nắm rồi.

Nhưng xui xẻo là, tôi dùng lực mạnh quá, đổ cả ly nước lên đùi .

Trong lúc cấp bách, tôi rút ngay khăn giấy trong túi, cúi xuống lau giúp .

Trong lúc luống cuống, hình như tôi sờ nhầm vào “chỗ nào đó mềm mềm”.

Nhưng tôi không hề hay biết, cứ tiếp tục lau không ngừng.

Cho đến khi cổ tay tôi bị nắm lấy, tai tôi mới đỏ bừng lên.

Không khí bỗng trở nên ái muội.

Những tiết sau đó trong phim tôi chẳng xem nổi chữ nào.

Ra khỏi rạp, tôi chỉ muốn trốn chạy.

Nhưng lại bị giữ lại:

“Chạy gì? Bình thường em chẳng phải cứ kêu gào đòi ăn đậu hũ à? Giờ rồi thì lại run à?”

Cạn lời! Anh có hiểu “mồm mạnh gan yếu” là thế nào không?

Quá xấu hổ, tôi chẳng biết trốn đâu cho hết.

Nhưng ngoài mặt vẫn cố cứng rắn:

“Ai run chứ? Em không hề run! Em chủ yếu sợ không chịu nổi em trêu chọc, lại ngại ngùng, nên em mới để cho một đường lui đấy!”

Trên đầu truyền đến tiếng nhẹ.

“Được rồi, cảm ơn em nhé. Lên xe đi, đưa em về.”

Ơ? Vậy thôi á?

Tôi “xâm phạm” đến thế rồi, mà còn bình tĩnh như không có gì xảy ra luôn?

Tôi đầy tâm sự đi theo sau ấy, không ý nên va phải lưng .

Chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn của người đàn ông đã giữ chặt eo tôi.

Anh ấy dùng lực, xoay người một cái, dễ dàng đẩy tôi vào thân xe.

Giây tiếp theo, môi tôi cảm nhận sự lạnh lẽo và mềm mại.

Trong chốc lát, hơi thở đặc trưng của người đàn ông ập đến, chiếm trọn khoang mũi tôi.

Mang theo sự trả đũa, Thẩm Gia Diên hôn cuồng nhiệt.

Mấy lần suýt vắt kiệt oxy trong phổi tôi.

Cuối cùng khi tôi gần như ngạt thở, ấy mới buông tôi ra.

Rồi ấy nhướng mày, mặt đầy đắc ý: “Đồng Niệm, sau này còn dám coi thường tôi, đây chính là sự trừng .”

Tôi nghĩ thầm, còn có chuyện tốt như sao?

Sớm biết khiêu khích là có thể hôn hít ôm ấp, tôi còn đi theo con đường trêu chọc gì.

Đúng là phí công vô ích.

Khụ khụ, “Cái kia… kỹ năng hôn còn kém một chút… về nhà luyện tập thêm đi.”

Thẩm Gia Diên vui vẻ: “Em bảo tôi tìm ai mà luyện đây?”

Chậc, cái miệng thối của tôi.

Đúng là cứ căng thẳng là ra những lời không hay.

Thôi thì chuyển chủ đề: “Không phải đưa em về nhà sao? Mau lên xe đi.”

Thẩm Gia Diên suốt dọc đường.

Cười cái gì mà , chưa thấy đẹp đỏ mặt bao giờ à!

Anh ấy to quá, mắt tôi khó chịu.

Vừa hay đến đèn đỏ.

Tôi quay đầu đón lấy ánh mắt ấy, từng chữ thốt ra: “Thẩm Gia Diên… cái chỗ đó của … em sờ thấy rồi… thật… hơi… nhỏ… thiếu một chút.”

Thực tế chứng minh, tôi Đồng Niệm không chịu thiệt thòi chút nào.

Có lẽ không ngờ tôi lại đột nhiên tấn công trực diện, Thẩm Gia Diên bị tôi cho cứng đờ vài giây.

Cho đến tận cửa nhà tôi, ấy vẫn không gì.

Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, xuống xe là chạy thẳng vào nhà.

Vẫn chậm một bước, ấy chống cửa, chen vào.

Lần này tôi thực sự sợ hãi, lùi từng bước: “Xin lỗi, em sai rồi.”

Tôi nghĩ thái độ tốt một chút sẽ chết chậm hơn.

Thẩm Gia Diên từng bước áp sát, trên mặt nở nụ gian xảo: “Nhỏ hay không, hay là bây giờ thử xem?”

Tôi xua tay liên tục: “Không… không cần đâu, em chỉ là bừa, buột miệng ra, muốn trả đũa thôi.”

“Anh thế này thì… ừm… rất mà.”

Chậc, tôi thực sự phục mình, đang cái gì chứ!

Rất nhanh, tôi bị Thẩm Gia Diên ép ngồi xuống ghế sofa.

Anh ấy từ từ cúi người xuống, nụ gian xảo không giảm: “Niệm Niệm, thử xem?”

Người đàn ông càng ngày càng gần, hơi thở quấn lấy khiến tim tôi loạn nhịp.

Tôi nuốt nước bọt, vừa căng thẳng vừa mong chờ.

Đang chuẩn bị nhắm mắt lại để khám bản đồ mới này thì…

Không khí mờ ám bị một tiếng chuông điện thoại vỡ.

Thẩm Gia Diên tôi khẽ , đứng dậy, nhấc điện thoại.

Tiếng chuông không nhỏ, tôi nghe thấy tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia: “Anh Diên, có người sự ở quán bar, mau đến!”

Kẻ rối là ba gã đàn ông trung niên.  

Theo lời nhân viên A Khoa, ba người này sau khi uống một lúc liền hét trong đồ ăn nhẹ có gián, đòi quán bar bồi thường.  

Mấy món ăn vặt này đều là đồ khô thông thường, nếu thật sự có gián, nhân viên không thể nào không thấy khi dọn lên bàn.  

A Khoa vốn định nhân nhượng, đổi cho họ món mới. 

Họ không chịu, còn lớn tiếng loan truyền trong quán, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khách khác.  

Trong lúc tranh cãi, họ xô A Khoa ngã xuống đất, trán bị thương chảy máu.  

Lúc này, ba người vẫn nán lại không đi, đòi chủ quán phải giải quyết.  

Thẩm Gia Diên đứng che chắn trước mặt tôi, sai nhân viên khác đưa A Khoa đi băng bó. 

Thấy , ba người liền xoáy vào Thẩm Gia Diên: “Mày là chủ quán à?”  

“Trẻ măng thế này, chắc là trai bao nhà nào chứ gì? Hôm nay cũng không có gì to tát, mày bồi thường vài chục triệu cho bọn tao, coi như xong chuyện.”  

“Không thì đừng trách bọn tao đập nát cái quán tồi tàn này của mày!”  

Thẩm Gia Diên khẽ lạnh: “Gây rối trật tự, cố ý thương tích, giờ thêm tội đe dọa người khác. Có gì ra đồn công an .”  

“Mày đừng có không biết điều!” Một tên trong bọn kích , xông lên định đánh Thẩm Gia Diên.  

May là nhanh tay lẹ mắt, khống chế đối phương quỳ sụp xuống đất.  

Thấy đồng bọn bị bắt nạt, hai tên kia không nhịn nữa.  

Thậm chí rút dao nhỏ, xông thẳng về phía Thẩm Gia Diên.  

Mọi người xung quanh hoảng loạn bỏ chạy hoặc trốn đi.

Khi lưỡi dao sắp đâm vào ngực, Thẩm Gia Diên đẩy tên đang quỵ xuống, dùng tay không đỡ lấy cánh tay cầm dao.  

Nhưng một người khó địch nổi hai tay, cánh tay bị một nhát dao khác cứa trúng.  

Ngay lập tức, lực tay Thẩm Gia Diên hơi lỏng đi.  

Lưỡi dao trước ngực thừa cơ đâm sâu vào.  

Trong gang tấc, tôi hét lớn: “Tôi đưa tiền!”  

Lưỡi dao cuối cùng dừng lại ngay trước khi chạm vào cơ thể .  

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi.  

Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, đứng cạnh Thẩm Gia Diên: “Các muốn bao nhiêu, tôi có thể đưa, thả ấy ra trước đi.”  

Thẩm Gia Diên vẫn giữ tư thế phòng thủ, giọng lạnh lùng ra lệnh: “Đồng Niệm, không liên quan đến em, đứng ra sau .”  

Tôi liếc cánh tay bị đâm của , dù mặc áo sơ mi đen tôi vẫn thấy máu.  

Tôi phớt lờ lời , bình tĩnh đàm phán: “Mục đích của các chỉ là tiền, con số đi, tôi có thể đưa.”  

“Nhưng nếu hôm nay bị thương người, cảnh sát tới sẽ không chỉ là chuyện say rượu rối đơn giản nữa.”  

“Xem tuổi các , chắc cũng có con rồi nhỉ? Dù không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho tương lai con cái. Nếu bị bắt vì thương tích, sẽ ảnh hưởng đến việc thi công chức của con cháu sau này.”  

“Chi bằng lúc này còn kịp, thả ấy ra, lấy tiền rồi đi.”  

Nhắc đến con cái, thái độ ba người rõ ràng mềm đi.  

Nhưng lưỡi dao trước ngực Thẩm Gia Diên vẫn còn đó.  

Hai tên kia bước lại, ba người bàn tán xong đòi bồi thường ba trăm triệu.  

Tôi không chút do dự đồng ý: “Được.”  

“Làm sao mày đưa tiền cho bọn tao?”  

Tôi đáp: “Trong thẻ tôi vừa đủ ba trăm triệu, bên cạnh có ngân hàng, tôi đi rút ngay.”  

Ra khỏi quán bar, tôi vội gọi 113, biết cảnh sát còn cách hai cây số.  

Sau khi liên lạc với cảnh sát, tôi tóm tắt hình trong quán.  

Để không kích tội phạm Thẩm Gia Diên,  cảnh sát quyết định tắt còi báo , lén vào từ cửa sau.  

Tôi rút tiền, bỏ vào túi ni lông đen.  

Lấy trước ba mươi triệu, đưa mỗi người mười triệu.  

Thấy tiền thật, ba người lập tức buông lỏng cảnh giác.  

Khi dao buông xuống, cảnh sát nhanh chóng ra tay, bắt giữ thành công.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...