Nhưng bất kể tôi gì, Giang Tự Ngôn cũng không phản ứng.
Khi tôi bắt đầu tuyệt vọng, từ phía sau vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Giang Tự Ngôn cũng nghe thấy, liền đạp ga, chạy càng lúc càng nhanh.
Bỗng nhiên, từ khúc cua phía trước, một chiếc xe tải lớn lao ra.
Anh không kịp phanh, vội vàng bẻ lái.
Chiếc xe của chúng tôi đâm thẳng vào tảng đá ven đường.
Trước khi ngất lịm, vài dòng đạn bay cuối cùng lướt qua trước mắt tôi:
14
【Hu hu hu… cuối cùng trai cũng thua dưới tay “nam chính từ trên trời rơi xuống” Chu Cận.】
【Y chang kết cục trong truyện… tại sao em không thể chọn cả hai chứ?】
【Chỉ thiếu chút nữa thôi, trai gần như đã có thể đưa em đi rồi!】
【Tội nghiệp trai quá… chỉ vì chậm nhận ra cảm của mình, mà mất luôn cơ hội.】
…
Tôi bắt đầu ghép nối lại mọi thứ từ những dòng đạn bay đó.
Quả thật, thế giới tôi đang sống là trong một cuốn tiểu thuyết ngôn .
Nhưng nhân vật chính của truyện là tôi và Chu Cận – ấy mới là nam chính.
Còn Giang Tự Ngôn chỉ là nam phụ.
Những người đọc thích couple “giả cận huyết” phát cuồng vì CP này,
nên cố spam đạn bay, khiến tôi hiểu sai, cho rằng ấy mới là nam chính.
Khiến tôi không ngừng tiến về phía Giang Tự Ngôn, cố gắng thay đổi kết cục giữa hai người.
Không ngờ cuối cùng… tất cả vẫn diễn ra đúng như trong truyện.
15
Tỉnh dậy, thứ đầu tiên tôi thấy là trần nhà màu trắng.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Tôi quay đầu lại – khuôn mặt gầy rộc và râu lún phún của Chu Cận hiện ra trước mắt.
Vừa thấy tôi mở mắt, mắt đỏ hoe:
“Thính bảo bối, em tỉnh rồi? Có thấy chỗ nào không ổn không?”
“Anh đi gọi bác sĩ.”
“Chu Cận.” Tôi kịp nắm tay lại. “Em không sao. Đừng lo.”
“Anh đã suýt nữa mất em rồi.”
Chu Cận ôm chặt lấy tôi, như thể ôm lấy một báu vật vừa tìm lại .
Tôi khẽ đặt tay lên vai :
“Mọi chuyện… qua rồi.”
Từ miệng Chu Cận, tôi biết hình của Giang Tự Ngôn…
Anh ấy bị thương khá nặng, nhiều chỗ trên cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng,
hiện vẫn đang nằm trong phòng ICU.
Đợi đến khi tỉnh lại, ấy còn phải đối mặt với sự trừng của pháp luật.
Ngày Giang Tự Ngôn tỉnh lại, cầu gặp tôi.
Tôi từ chối.
Có lẽ… chẳng còn lý do gì để gặp lại nữa rồi.
Ba tháng sau, trong lễ cưới của Giang Thính và Chu Cận.
Chu Cận Giang Thính với nụ rạng rỡ, tay cầm váy cưới, từng bước đi về phía mình.
Thật ra, có một chuyện chưa từng với .
Anh đã thích từ rất lâu rồi.
Khi biết đang muốn tìm người đóng giả trai, cố tung tin ra để chủ đến tìm .
Biết chuyện thầm Giang Tự Ngôn, vừa xót xa lại vừa buồn lòng.
Lúc đó, chỉ nghĩ:
Giá như người thích… là thì tốt biết mấy.
Về sau, điều ước ấy thật sự thành hiện thực.
Cô , trở thành của .
Và giờ đây, sắp trở thành vợ .
Sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng cưới người con mà mình thầm thương từ thời đi học.
Anh nghĩ, họ rồi sẽ mãi hạnh phúc bên nhau.
Phiên ngoại (Góc của Giang Tự Ngôn)
Khi nghe Giang Thính tỏ , điều đầu tiên Giang Tự Ngôn cảm thấy là sự kháng cự mãnh liệt.
Anh lập tức nhớ đến buổi tụ họp hôm đó – khi mấy người bàn tán chuyện em .
“Dù là trai em , hay em trai, đều ghê tởm.”
Để chứng minh bản thân không có thứ cảm “bệnh hoạn” ấy,
ngay hôm sau, Giang Tự Ngôn cố ý công khai và đưa ta về nhà.
Bắt ép Giang Thính phải gọi ta là “chị dâu”.
Thế khi thấy vẻ mặt tủi nhục, sắp khóc đến nơi của Giang Thính,
trong lòng lại dấy lên chút không đành.
Không! Anh không mềm lòng!
Anh em nuôi… thì tuyệt đối không thể ở bên nhau.
Anh nhất định phải kéo bản thân trở lại giới hạn.
Vì thế, sau đó ra rất nhiều chuyện khiến tổn thương.
Cho đến khi tuyệt vọng, chọn cách ra nước ngoài.
Cũng chính lúc rời đi, mới nhận ra…
Hình như bản thân … mới là người không thể thiếu .
Sau khi đi, trái tim luôn trống rỗng, lạc lõng, cứ như thiếu mất điều gì đó.
Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng quay lưng bỏ đi của hôm đó.
Khi ấy, mới hiểu – mình đã thật sự sai rồi.
Anh rất muốn xin lỗi .
Nhưng kể từ khi ra nước ngoài, Giang Thính đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Suốt năm năm trời, chưa từng chủ tìm đến một lần.
Cô thật sự… đã thất vọng về người trai này rồi.
Khi nghe tin sắp trở về, Giang Tự Ngôn thức trắng cả đêm,
suy nghĩ xem nên bù đắp ra sao, nên xử lý mối quan hệ giữa hai người thế nào.
Thế mọi chuyện lại không như mong đợi.
Khi phát hiện đã có trai, Giang Tự Ngôn như phát điên vì ghen.
Cô từng thích như thế, sao bây giờ lại có thể người khác?
Anh không cam lòng, chạy đến chất vấn .
Và chỉ vài câu của , đã khiến như bị bóc trần mọi suy nghĩ thầm kín nhất trong lòng.
Hình như… đúng là như .
Nhưng… cũng hình như không phải như .
Anh Giang Thính – điều đó là thật.
Chỉ là… từng quá sợ ánh mắt dị nghị của người đời.
Để giữ lại , đã một chuyện điên rồ.
Và cũng chính hành đó… khiến vĩnh viễn rời xa .
Giang Tự Ngôn nghĩ… thật sự đáng đời.
Nếu ông trời cho một cơ hội lại từ đầu,
nhất định sẽ đồng ý với lời tỏ của ngay trong đêm hôm ấy.
Mặc kệ thể diện, mặc kệ lời ra tiếng vào.
Anh chẳng cần quan tâm đến ai cả.
Điều duy nhất muốn… là trân trọng người con trước mắt mình.
(Hết)
Bạn thấy sao?