“May mà cậu với em nuôi của mình chỉ là cảm em đơn thuần.”
Tôi kéo mình ra khỏi hồi ức.
Ngước mắt Giang Tự Ngôn, tôi bình thản :
“Anh từng chính miệng thừa nhận điều đó.”
“Anh à, thật ra đâu có em. Tất cả chỉ là do lòng chiếm hữu của đang trỗi dậy.”
“Anh không cam tâm khi thấy một người từng đến cuồng dại, giờ lại có thể thích người khác.”
“Cảm giác không cân bằng đó khiến lầm tưởng rằng mình cũng có cảm với em.”
Trong mắt Giang Tự Ngôn vụt qua một tia hoảng loạn.
Anh vội vàng đưa tay định nắm lấy cổ tay tôi:
“Không phải như …”
Tôi tránh khỏi tay , lạnh giọng hỏi lại:
“Nếu thực sự ở bên em, có dám cho Tống Kỳ Niên và những người khác biết không?”
“Anh có dám với toàn thể nhân viên công ty rằng mình là em nuôi không?”
“Anh có dám công khai quan hệ giữa chúng ta và chấp nhận ánh mắt dị nghị của thiên hạ không?”
Giang Tự Ngôn mấp máy môi, vẻ mặt hơi sững sờ.
Có lẽ đến chính cũng không chắc .
Tôi tiếp tục:
“Anh cũng biết rõ mình không thể . Trước kia là em không hiểu chuyện…”
“Nhưng bây giờ, chúng ta nên về phía trước.”
Lúc này, “đạn bay” lại hiện lên:
【Em hiểu lầm rồi! Anh trai thật đấy, không phải do không cam tâm đâu!】
【Em đừng ép ấy quá, cho ấy thêm thời gian, sẽ hiểu rõ lòng mình ngay thôi mà.】
10
Những ngày sau đó, tôi không còn gặp lại Giang Tự Ngôn.
Tối hôm ấy, tôi nhận điện thoại từ Thẩm Chi.
Khi đến câu lạc bộ, tôi thấy Giang Tự Ngôn đang nắm cổ áo Chu Cận, vung một cú thẳng vào mặt ấy.
Chu Cận hơi nheo mắt, rồi lập tức trả đòn.
Hai người lao vào đánh nhau không ai chịu nhường ai.
“Dừng lại đi!”
Thẩm Chi thở phào khi thấy tôi:
“Cuối cùng em cũng đến rồi! Em mà không đến kịp, chị thật sự sợ hai người này sẽ có một người bị đánh chết mất!”
Tôi bước lên, chắn trước mặt Chu Cận, giọng lạnh như băng:
“Anh đang gì ? Chu Cận là trai em!”
Giang Tự Ngôn cau chặt mày, giọng trầm thấp đầy tức giận:
“Thính Thính, cậu ta là tên ăn chơi trác táng, không xứng với em!”
Nói rồi, lôi từ túi áo ra một bức ảnh.
Trong ảnh là một ăn mặc gợi cảm, đang dán sát người Chu Cận.
Chu Cận giật lấy tấm ảnh, vội vàng giải thích:
“Thính Thính, không phải như em nghĩ! Hôm đó là ta cố nhào tới, đã đẩy ta ra ngay rồi.”
“Thật đấy, không gì cả…”
Tôi cắt lời , giọng dịu dàng chắc chắn:
“Chu Cận, em tin .”
Giang Tự Ngôn nắm chặt lấy cổ tay tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc, giọng như nghẹn lại:
“Em tin cậu ta như sao?”
Tôi không chút do dự:
“Anh, em luôn biết rõ Chu Cận là người thế nào.”
“Anh ấy sẽ không bao giờ điều gì có lỗi với em.”
Lũ đạn bay bắt đầu nổ tung:
【Em đang gì trời? Không chỉ trai giả để chọc tức trai, giờ còn khiến ấy nếm trải cảm giác bị nghi ngờ và bị bỏ rơi nữa?】
【Chu Cận thôi cũng thấy là kiểu trai hư, mà em thà tin cậu ta còn hơn tin trai mình. Chắc sắp phát điên luôn rồi.】
Trên đường về, Chu Cận hoàn toàn im lặng.
Về đến nhà, tôi lấy hộp thuốc ra, ngồi xuống bên cạnh .
Nhìn khuôn mặt bầm dập, sưng vù của , tôi bất giác cảm thấy có chút áy náy…
“Xin lỗi, là đã liên lụy em.”
“Không sao.” – Chu Cận mím môi, chậm rãi – “Thính bảo bối, chuyện tối nay… không phải trùng hợp đâu. Anh có cảm giác là trai em cố sắp đặt.”
“Anh ấy có vẻ sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Em… còn thích ấy không?”
Tôi không chút do dự:
“Em sớm đã không còn thích ấy nữa rồi.”
Tôi siết chặt tay Chu Cận, chậm rãi lên tiếng:
“Chu Cận, tụi mình kết hôn đi.”
Chu Cận từng tận mắt thấy tôi ngày trước theo đuổi Giang Tự Ngôn đến mức nào.
Trong mối quan hệ giữa tôi và , dường như luôn bất an, luôn lo sợ mình không đủ.
Nhất là từ lúc tôi về nước.
Kết hôn có thể sẽ giúp cảm thấy an toàn hơn.
Cũng là để cho những dòng “đạn bay” đó biết rõ:
Tôi và Giang Tự Ngôn – không còn khả năng nào nữa.
Chu Cận sững người: “Thính Thính, em nghiêm túc chứ?”
Tôi hỏi lại: “Anh thấy em giống đang lắm sao?”
Chu Cận bật , kéo tôi vào lòng.
“Là em đấy nhé, không hối hận.”
“Ừ.”
Bạn thấy sao?