Cúp máy xong, căn phòng khách lại rơi vào yên tĩnh.
Không hiểu sao, tôi bỗng nhớ lại quãng thời gian mới ra nước ngoài.
Lúc gặp Chu Cận, tôi đang ở vào giai đoạn thê thảm nhất.
Bị lừa tiền nhà, ví tiền cũng mất sạch, một mình tôi ngồi ở lề đường mà khóc.
Bỗng có một bóng râm phủ xuống đầu tôi.
“Ơ kìa, chẳng phải là học Giang Thính của chúng ta sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe người đối diện.
Lúc đó, Chu Cận đã nhuộm tóc đen lại rồi.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt tôi, khóe môi cong lên một cách dịu dàng:
“Nói nghe xem, nàng học bá của chúng ta gặp chuyện gì mà ra nông nỗi này?”
Tôi như vớ cọng rơm cứu mạng, nắm lấy vạt áo , dè dặt hỏi:
“Chu Cận… có thể cho em mượn ít tiền không?”
Trước đó, tôi và Chu Cận gần như không có giao tiếp gì.
Ký ức duy nhất là lần nhờ giả trai.
Lúc ấy tôi chỉ đánh liều, không ngờ lại đồng ý thật.
Còn bị Giang Tự Ngôn mắng một trận tơi tả.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại ở nước ngoài.
Sợ từ chối, tôi vô thức siết chặt tay nắm lấy áo .
Không ngờ, Chu Cận chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.
Hôm đó, không chỉ cho tôi mượn một khoản tiền lớn,
còn tìm nhà giúp tôi.
Anh đưa tôi đi lái xe tốc độ trên đường cao tốc vắng người,
dắt tôi trải nghiệm những trò mạo hiểm nhất ở nước ngoài,
giúp tôi giải tỏa hết những cảm đã dồn nén bấy lâu.
Từ lúc nào không hay, chúng tôi đã trở thành thân.
Một buổi tối nọ, như thường lệ, Chu Cận tiễn tôi đến dưới khu chung cư.
Anh tôi, mắt sáng rực, nở nụ nhẹ nhàng:
“Hôm nay là sinh nhật đó.”
Tôi hơi ngẩn ra: “Sao không sớm? Em chưa chuẩn bị quà gì cả…”
“Không cần chuẩn bị đâu.” Anh nhướng mày, cúi người hôn nhẹ lên má tôi:
“Quà sinh nhật như thế này là đủ rồi.”
Tôi tròn mắt ngơ ngác .
Chu Cận nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định và nghiêm túc:
“Giang Thính, thích em từ lâu lắm rồi. Làm không?”
Tôi khẽ mấp máy môi: “Chu Cận, em…”
“Suỵt, để hết đã.” Anh đưa ngón trỏ lên môi tôi, ánh mắt dịu dàng mà chân thành:
“Anh biết trong lòng em từng có một người rất quan trọng,
không sao, sẽ từng chút một đá ta ra khỏi trái tim em.”
“Cho một cơ hội không? Đừng vội từ chối như .”
Hôm đó, tôi không đưa ra câu trả lời ngay, mà về nhà suy nghĩ rất lâu.
Lúc đó, tôi vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Giang Tự Ngôn.
Chu Cận cũng biết điều đó.
Nhưng sau này, thật sự đã .
Từng chút một, dọn sạch hình bóng Giang Tự Ngôn khỏi trái tim tôi.
Yêu một người vốn đã tốt đẹp sẵn,
thật ra không hề khó chút nào.
5
Vừa về nước, tôi không thể không tụ họp với mấy người cũ.
Tôi không ngờ trong buổi gặp mặt do Thẩm Chi sắp xếp,
Giang Tự Ngôn và Kiều Tư Vũ cũng xuất hiện.
“Chị thề với trời là không mời mấy người đó đâu, họ tự tiện mò đến đấy.”
“Nếu em thấy không thoải mái, mình trốn luôn bây giờ cũng .”
Thẩm Chi kéo tôi ra một góc, thì thầm.
Tôi bật : “Không sao đâu, sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.”
Sau khi trò chuyện với bè về hình hiện tại,
một ngồi cạnh Kiều Tư Vũ bỗng mở lời:
“Nói đi cũng phải lại, Giang Thính vẫn còn nợ Tư Vũ một lời xin lỗi, đúng không?”
Không gian trong phòng lập tức im phăng phắc, đến tiếng rơi kim cũng nghe thấy.
Kiều Tư Vũ kéo nhẹ tay kia: “Đủ rồi, chuyện cũ qua rồi.”
Tôi mỉm : “Đúng là chuyện cũ rồi. Nhưng người cần xin lỗi, là Kiều Tư Vũ mới đúng.”
Ngày tôi bị đuổi ra nước ngoài, Kiều Tư Vũ đã đến tìm tôi.
Cô ta khoanh tay đứng trước mặt tôi, ánh mắt đầy kiêu ngạo:
“Cảm giác bị người ta vu oan không dễ chịu nhỉ? Khi đó chẳng ai tin cả.”
“Người trong giới đều nghĩ độc ác, nhỏ nhen. Anh trai thì ngày càng chán ghét .”
Bị một lần, ai lại không biết rút kinh nghiệm?
Kiều Tư Vũ không hề biết, hôm đó tôi đã lén ghi âm lại.
Chính là để chờ đến ngày hôm nay.
Khi đoạn ghi âm phát lên, sắc mặt Kiều Tư Vũ trắng bệch không còn giọt máu.
Cô ta hoảng loạn về phía Giang Tự Ngôn: “Tự Ngôn, em…”
Bạn thấy sao?