Vĩnh Viễn Rời Xa [...] – Chương 2

Chương 2

Ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy mệt mỏi.
Những dòng đạn bay đó chưa bao giờ thật sự đứng về phía tôi.
Dường như bất kể Giang Tự Ngôn đối xử với tôi thế nào,
Tôi cũng phải tha thứ, phải bao dung, như là điều hiển nhiên.

Nhưng tôi không muốn thích Giang Tự Ngôn nữa rồi.

3

Tôi không cãi nổi Giang Tự Ngôn,
đành ngoan ngoãn theo lên xe.

Suốt cả quãng đường, đều là cố gắng tìm đề tài chuyện.
Anh hỏi một câu, tôi trả lời một câu.
Anh không , tôi cũng im lặng.

Có lẽ chính Giang Tự Ngôn cũng không ngờ,
bây giờ tôi lại trở nên trầm lặng đến .

Trước đây, chỉ cần có cơ hội ở riêng với , tôi sẽ luôn tìm cớ bắt chuyện.
Chỉ cần chịu đáp lại một hai câu, tôi đã vui không chịu nổi.

Khi dừng lại chờ đèn đỏ, Giang Tự Ngôn hờ hững mở miệng:
“Anh và Kiều Tư Vũ chia tay rồi.”

Tôi đáp lại: “Không sao, với điều kiện của , lo gì không kiếm mới.”

【Em đúng là giả vờ ngây thơ thừa thông minh.】
【Ý của trai rõ ràng rồi, thiếu mỗi câu tỏ thôi mà.】

Tôi phì trước lời mấy cái “đạn bay”.
Chúng vẫn như trước, luôn nghiêng về phía Giang Tự Ngôn.

Anh vẫn thẳng phía trước, tay siết nhẹ vô-lăng.
Giọng nhàn nhạt, không nghe ra cảm gì:
“Sao không về nhà ở?”

Tôi im lặng một lúc rồi trả lời: “Ở nhà bất tiện, em có trai rồi.”

【Cười chết mất, biết ngay em sẽ lại bịa ra trai để chọc tức trai. Dù gì trước đây cũng rồi.】
【Không thể phủ nhận là chiêu đó từng có hiệu quả. Khi ấy trai còn mất khống chế lần đầu luôn.】
【Bắt đầu tò mò trai lần này là ai rồi đó, lại sắp có màn phát điên kinh điển của trai cho xem.】

Mấy dòng đạn bay đúng thật.
Hồi Giang Tự Ngôn vừa đưa Kiều Tư Vũ về nhà không lâu, tôi đã một “ trai giả”.
Tôi chọn ngay cái tên ngổ ngáo nhất lớp – Chu Cận, tóc nhuộm vàng chóe.

Lúc tôi dắt cậu ta đến trước mặt Giang Tự Ngôn,
sắc mặt đen đến mức không thể đen hơn.

Anh lập tức đập cửa bỏ đi.
Tối đó, uống say quay về, không không rằng mà hôn tôi thô bạo.

Đó là lần đầu tiên mất kiểm soát.
Cũng vì nụ hôn đó,
tôi càng tin chắc rằng cũng tôi.

Sau đó tôi mới liều lĩnh ra bao nhiêu chuyện điên rồ.

Nhưng lần này, đám đạn bay đoán sai rồi.
Tôi thật sự đã có trai.

Vẫn là người con trai tóc vàng năm ấy.

Giang Tự Ngôn liếc tôi một cái, giọng điệu dửng dưng:
“Quen nhau từ khi nào?”

Tôi thành thật đáp: “Ba năm trước.”

“Ba năm trước?” Anh nhạt, khóe môi hơi nhếch lên đầy giễu cợt, “Cũng nhanh đấy.”
“Có rảnh thì dẫn về nhà giới thiệu một chút.”
“Ừ.”

【Em đừng tin lời trai, miệng thì cứng mà lòng thì mềm nhũn ra rồi. Đừng để vẻ ngoài dửng dưng của lừa đấy.】
【Nếu em dắt trai thật về, đảm bảo phát điên luôn!】

4

Tôi từ chối để Giang Tự Ngôn đưa lên lầu.

Căn hộ Thẩm Chi tìm cho tôi là một căn hai phòng ngủ, đã dọn dẹp sạch sẽ từ trước.

Vừa ngồi xuống ghế sofa một lúc thì Chu Cận đã gọi điện đến…

“Tiểu Thính bảo bối, em đến nơi chưa?”

Tôi: “Rồi.”

“Ai đón em ?”

“Anh trai em.”

“Anh trai của tụi mình hả?” Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi giọng bỗng trở nên hung dữ:
“Giang Thính Thính, nếu em dám bắt cá hai tay, em chết chắc với đấy!”

Tôi thở dài bất lực: “Chu Cận, không có chút niềm tin nào vào em à?”

Giọng ấy lập tức trở nên ấm ức:
“Không phải không tin… mà là tốt quá, sợ bị người khác giành mất thôi.”
“Dạo này em đừng gặp trai nhiều quá, chờ quay về đã.”

Tôi đáp: “Biết rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...