Vinh Quang Trả Lại [...] – Chương 8

CHƯƠNG 8

“Phải, tôi lừa đấy, thì sao?”

“Ai bảo ngu? Không chỉ , ngay cả chuyện quen biết cũng là tôi cố ý sắp đặt.”

“Giờ có thời gian đứng đây nổi điên, không bằng nghĩ xem sao mà hoàn thành cái dự án kia đi!”

“Chát!”

Một cú tát vang dội nện thẳng lên mặt Diệp Lan.

Tần Chấn Bang hoàn toàn mất kiểm soát, giận dữ đến mức lý trí vỡ vụn.

Diệp Lan bị tát ngã lăn ra đất, nửa bên mặt sưng vù.

“Mày dám đánh tao?! Đợi đấy! Tao báo công an!”

Chưa đến nửa tiếng sau, cảnh sát đã có mặt.

Tin Tần Chấn Bang bị bắt lập tức lan tới tai Tổng chỉ huy Tần.

Ủy ban kỷ luật cũng ngay lập tức mở cuộc điều tra.

Chuyện Tần Chấn Bang đánh người bị giam giữ, cộng với những nghi vấn xoay quanh dự án 718, khiến Tổng chỉ huy Tần chịu áp lực cực lớn.

“Ông Tần, chúng tôi nhận tố cáo ông trong dự án 718 có hành vi bao che cấp dưới, lạm dụng quyền lực…”

Đối mặt với câu hỏi gay gắt từ Ủy ban kỷ luật, ông Tần chỉ có thể chua chát.

Ông hiểu, con đường quan lộ của mình đã chấm dứt.

Một tháng sau, ông Tần chính thức nộp đơn từ chức.

Tin Tần Chấn Bang bị khai trừ cũng đăng công khai trên báo.

Không lâu sau, tân Tổng chỉ huy cùng một bậc thầy ngành hàng không vũ trụ đích thân đến nhà tôi.

Họ không vòng vo, chỉ nghiêm túc đặt trước mặt tôi một công văn có dấu đỏ và một bức thư xin lỗi viết tay.

“Đồng chí Giang Yên, thay mặt tổ chức, chúng tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra.”

“Đất nước cần , dự án 718 cần .”

“Giám công Giang, chúng tôi ba lần cầu người, chỉ mong có thể trở lại dẫn dắt toàn cục. Không có , dự án này chỉ là một đống cát rời.”

Cuối cùng, tôi vẫn quyết định quay về.

718 là tâm huyết của tôi, tôi muốn cho trọn vẹn.

Bạn bè không hiểu nổi quyết định ấy.

“Giang Yên, cậu điên rồi à? Chúng nó cậu như thế mà cậu còn quay về?”

“Đúng đấy, nhà họ Tần cậu thê thảm , sao cậu còn tha thứ ?”

Tôi đặt tách trà xuống, ra ngoài cửa sổ.

“Tôi quay về, là vì đất nước.”

“Dự án máy bay chiến đấu này là bài toán lớn nhất của cả nước. Nếu vì tư thù cá nhân mà để nó tiếp tục ách tắc, người chịu thiệt không phải là nhà họ Tần, mà là cả năng lực phòng thủ quốc gia.”

“Tôi, Giang Yên, có thể tính sổ với nhà họ Tần, có thể khiến những kẻ tôi phải trả giá, tôi không thể vì mà quay lưng với lợi ích quốc gia.”

Hôm sau, tôi lại bước qua cánh cổng viện nghiên cứu 718.

Ngày đêm dốc sức giải nút thắt kỹ thuật.

Rất nhanh, dự án 718 đạt đột lớn.

Lần này, chính tôi là người mang vinh quang lên truyền hình.

Nhìn ảnh mình trên báo, tôi chỉ nhạt.

Của tôi, chính là của tôi, chẳng ai cướp nổi.

Hào quang kiếp trước bị người cướp mất, kiếp này, tôi tự tay đeo nó trở lại, còn rực rỡ hơn xưa.

Cùng lúc đó, Diệp Lan bị bắt.

“Cô Diệp vì cung cấp thiết kế giả, cố ý cản trở tiến độ dự án 718, bị tù ba năm.”

Gây rối, hoại dự án – tội này nhẹ hay nặng đều do người trên quyết định.

Phán nặng như , bảo không có người thúc đẩy tôi cũng chẳng tin.

Chắc chắn là thủ đoạn của Tần Chấn Bang.

Nhà họ Tần dù sa sút, vẫn còn gốc rễ trong ngành quân khí.

Bị lừa hai đời, nhà họ Tần lụn bại thế này, ta chắc hận Diệp Lan thấu xương.

Không lâu sau, tôi bắt đầu nhận những gói quà kỳ lạ.

Người giao hàng luôn đến đúng lúc tôi vừa tan ca.

“Số Giang, có bưu kiện.”

Socola Thụy Sĩ, khăn lụa Ý, mỹ phẩm Pháp.

Tôi không mở món nào, chỉ viết lên đó hai chữ: “Từ chối”, bắt bưu tá trả lại.

Nhưng người kia cứ ngoan cố gửi tiếp.

Khi thì trà Anh, lúc thì hộp nhạc Đức, thậm chí cả thực phẩm chức năng Mỹ.

Hàng xóm bắt đầu tò mò.

“Tiểu Giang, cậu có người theo đuổi hả? Tâm lý ghê.”

Tôi chỉ nhạt, tiếp tục từ chối hết.

Những bù đắp muộn màng này, với tôi chỉ là trò tự an ủi rẻ tiền.

Nửa tháng sau, quà không còn gửi nữa.

Thay vào đó là tiếng gõ cửa.

Tần Chấn Bang từng phong độ, giờ râu ria xồm xoàm, mắt trũng sâu, cả người bốc mùi rượu và ẩm mốc, như con chó bị bỏ rơi.

“Giang Yên, xin lỗi.”

Anh ta cúi đầu, giọng nghẹn ngào.

“Tôi biết giờ gì cũng muộn rồi, tôi vẫn muốn . Xin lỗi.

Kiếp trước… cả kiếp này, tôi đều là thằng ngu hết thuốc chữa.

Là tôi bị con mụ Diệp Lan lừa, tôi mù quáng, tôi em, cũng cả nhà họ Tần.”

Tôi ta lạnh băng, lòng không gợn sóng.

“Tần Chấn Bang, không ngu. Anh ác.”

“Anh xin lỗi, vì mất hết rồi, chứ không phải vì thật sự hối hận.”

“Nếu nhà họ Tần vẫn còn vinh quang, nếu dự án 718 vẫn còn trong tay , có đứng ở đây không?”

Nhìn gương mặt ta xám ngoét, tôi từng chữ.

“Anh đứng đây chỉ tôi thấy ghê tởm.

Cút. Cút càng xa càng tốt.

Không có , đời tôi mới yên ổn .”

Cánh cửa sắt sắp đóng lại, ta hoảng loạn chụp lấy khung cửa, mắt đỏ ngầu van xin.

“Giang Yên…

Thật sự… không thể cho tôi thêm một cơ hội sao?”

Tôi lạnh lùng đẩy cửa vào nhà.

“Rầm!”

Tôi đóng sập ta và tất cả quá khứ lại sau lưng.

Từ hôm đó, tôi không gặp lại Tần Chấn Bang nữa.

Anh ta rời khỏi thành phố nơi từng sống, từ đó bặt vô âm tín.

Ba năm sau, tôi giành vinh dự cao nhất trong ngành quân khí – Giải thưởng thành tựu trọn đời về khoa học công nghệ quốc phòng quốc tế.

Những vấn đề tưởng chừng không giải , những nút thắt công nghệ từng chặn đứng cả ngành, đều tôi tháo gỡ.

Có lẽ, đây chính là ý nghĩa thật sự của việc tôi sống lại thêm một đời.

【Hết】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...