Mọi người bắt đầu chất vấn tiến độ trì trệ của dự án 718.
“Diệp Lan, báo cáo tiến độ tháng này đâu?”
Giọng Tần Chấn Bang lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
Diệp Lan cuống cuồng lật đống tài liệu trên bàn, trán rịn đầy mồ hôi.
“Tần Bang, em… em đang sắp xếp, sắp xong rồi.”
“Sắp xong? Em đã ‘sắp xong’ cả tuần nay rồi!”
Tần Chấn Bang đập bàn đánh “rầm” một cái.
“Cấp trên thúc dữ lắm, em biết dự án này quan trọng thế nào không?”
Diệp Lan cắn môi, mắt thoáng hoảng loạn.
Cô ta không tính nổi ra dữ liệu nghiên cứu chi tiết, thậm chí thông số kỹ thuật cơ bản cũng mù mờ.
Dù là trưởng nhóm dự án, ta lại trở thành kẻ cản bước cả nhóm.
“Nhóm trưởng, đây là bản báo cáo phân tích dữ liệu, mời chị xem.”
Một kỹ thuật viên trẻ dè dặt đưa tới một tập tài liệu.
Dòng chữ chi chít công thức và số liệu khiến Diệp Lan hoa cả mắt.
Cô ta chỉ ậm ừ không vấn đề gì rồi đuổi kỹ thuật viên đi.
Cô ta tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm chính, ngày đêm cắm đầu vào đống bản nháp dữ liệu tôi để lại.
Nhưng những công thức phức tạp, chuỗi logic rành mạch ấy với ta chỉ như thiên thư.
Mỗi bộ dữ liệu tính ra, đưa vào mô hình đều báo lỗi đỏ chói.
Thất bại, thất bại, vẫn là thất bại.
Không khí trong nhóm nghiên cứu ngày càng trở nên nặng nề.
Mọi người “thiên tài thiết kế” mới tới, từ mong đợi ban đầu thành thờ ơ, cuối cùng chỉ còn lại thất vọng và khinh thường.
Diệp Lan để gỡ gạc sĩ diện, bắt đầu nhúng tay vào mấy việc thí nghiệm cơ bản, là “trực tiếp nắm thực tế”.
Nhưng ta thao tác lóng ngóng, điều chỉnh sai thông số máy, suýt chút nữa hỏng luôn thiết bị.
Cấp trên trong viện liên tục giục tiến độ.
Tần Chấn Bang lúc này lại đặt hết hi vọng lên Diệp Lan.
“Diệp Lan…”
“Tần Bang, dạo này em không ổn, không có cảm hứng, bây giờ em nghĩ không ra phương án thiết kế tốt…”
Đúng lúc đó, tổng chỉ huy Tần đạp cửa bước vào, theo sau là một nhóm lãnh đạo viện nghiên cứu.
“Đã lâu như mà dự án không hề tiến triển! Giờ còn chờ cảm hứng? Tần Chấn Bang, đây là ‘nhân tài’ mà cậu khi xưa bất chấp tất cả giữ lại à?”
Mặt Tần Chấn Bang hết xanh lại trắng.
Anh ta hiểu rõ, câu này chính là mắng mình mù mắt, đuổi đi người có thể giải quyết vấn đề thật sự.
Giữa ánh hoặc thương , hoặc chế giễu của tất cả đồng nghiệp, Tần Chấn Bang hít sâu một hơi, đột ngột đứng bật dậy, thẳng vào tổng chỉ huy Tần.
Anh ta từng chữ, giọng vang dội cả phòng họp.
“Dự án này, tôi chịu toàn bộ trách nhiệm.”
“Nếu ba ngày nữa tôi không đẩy tiến độ, tôi – Tần Chấn Bang – sẽ từ chức tổng thiết kế, vĩnh viễn rời khỏi ngành công nghiệp quân sự!”
Diệp Lan há miệng, muốn gì đó lại không thốt ra chữ nào.
Ngay từ khi dự án 718 khởi , tôi đã lường trước cục diện ngày hôm nay.
Những kết quả nghiên cứu của tôi, Diệp Lan căn bản không hiểu nổi.
Tôi thật sự muốn xem cái gọi là “thiên phú” của ta rốt cuộc thật hay giả.
Kiếp trước, rốt cuộc là vì cái gì mà Tần Chấn Bang lại tin chắc rằng tôi ăn cắp thiết kế của Diệp Lan?
Rất nhanh sau đó, thầy Lý gọi điện cho tôi.
“Bên trên cho tổ điều tra liên ngành vào viện rồi, niêm phong toàn bộ tài liệu dự án 718, sẽ kiểm tra triệt để.
Ông Tần hôm nay bị điểm mặt phê bình ngay trong cuộc họp, ông ấy dùng người không đúng, thiên vị cá nhân, ra tổn thất không thể cứu vãn.
Ổng tức quá ngất xỉu ngay tại chỗ, giờ còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện quân khu.”
Dù sao đi nữa, ông ấy cũng nuôi tôi hơn mười năm, cho tôi một mái nhà.
Ngoài phòng đặc biệt của bệnh viện quân khu, không khí nặng nề tới mức khiến người ta nghẹt thở.
Hành lang có mấy gương mặt quen thuộc – toàn là lãnh đạo viện nghiên cứu – ai nấy mặt xám như tro, ủ rũ như có tang.
Họ thấy tôi, ánh mắt phức tạp: ngạc nhiên, lảng tránh, áy náy, đủ cả.
Tổng chỉ huy Tần thấy tôi, lập tức run rẩy đưa tay ra nắm chặt cổ tay tôi, giọng khàn đặc đầy khẩn thiết.
“Giang Yên… là chúng tôi có lỗi với … là chúng tôi mù quáng…”
Tôi lặng lẽ ông ấy, không lời nào.
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?