Một chuyên gia tóc bạc cuối cùng không nhịn nữa, đập mạnh bàn phát ra tiếng vang thật lớn.
“Vừa nãy 0.75, giờ lại thành 0.57, rốt cuộc cái nào đúng?”
Diệp Lan mặt trắng bệch, luống cuống lật tìm tài liệu trong tay.
“Tôi… tôi tính lại lần nữa…”
Ông chuyên gia già chỉ thẳng vào mặt Tần Chấn Bang, tức giận mắng.
“Tần Chấn Bang! Cậu cái quái gì ? Muốn nhét đại người nhà vào tổ dự án cũng sao? Đây là dự án quân khí trọng điểm quốc gia, không phải chỗ cho cậu tán !”
Mặt Tần Chấn Bang đỏ bừng, vội vàng đứng lên biện hộ cho Diệp Lan.
“Thầy Lý, Diệp Lan thật sự rất có thiên phú, chỉ là hôm nay hơi căng thẳng…”
“Thiên phú?”
Chuyên gia già ngồi giữa bật khẩy.
“Tần Chấn Bang, tôi thấy cậu bị dục vọng mờ mắt rồi, đánh mất cả khả năng phán đoán cơ bản! Vì chuyện trai mà dám với đại sự quốc gia à!”
Phòng họp lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tần Chấn Bang mặt đỏ gay.
Thấy không khí căng như dây đàn, tôi đẩy cửa bước vào, nhàn nhạt cắt ngang.
“Tôi tới lấy đồ của mình.”
Phòng họp bỗng im bặt.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi bình tĩnh cúi đầu thu dọn từng thứ trên bàn.
Diệp Lan mặt càng lúc càng khó coi, bước tới một bước hất đổ thùng đồ trong tay tôi.
Hộp giấy đổ xuống đất vang lên một tiếng “rầm”, mô hình máy bay mà Tần Chấn Bang từng tặng tôi vỡ tan tành.
Khi đó chúng tôi vừa tốt nghiệp quân trường.
Anh ta cẩn thận đặt mô hình chiến đấu cơ tinh xảo vào tay tôi, mắt đầy dịu dàng.
“Giang Yên, chờ chúng ta cùng vào dự án, nhất định sẽ thiết kế ra chiếc máy bay của riêng hai đứa mình.”
Giờ đây, những lời thề hẹn ấy vỡ vụn cùng đống mảnh vỡ trên sàn.
Cạnh hộp giấy sắc lắm, cứa rách ngón tay Diệp Lan, máu lập tức chảy ra.
Mặt Tần Chấn Bang biến sắc, vội cúi xuống thổi nhẹ, giọng đầy xót xa.
“Lan Lan, em không sao chứ? Để xem! Đừng đậy, đưa em đi băng lại vết thương.”
Đời này tôi ta cẩn thận che chở cho ta, trong lòng chút chua xót cuối cùng cũng tan biến.
“Giang Yên, đã không còn là người của viện nghiên cứu, có phải nên để lại hết đồ của viện và của nhà họ Tần không?”
Diệp Lan lạnh lùng tôi.
“Lan Lan đúng đấy. Đồ của nhà tôi và của viện nghiên cứu, cứ để lại đi.”
Tôi bật vì sự trơ trẽn của hai người.
Tôi ngày đêm vùi đầu nghiên cứu, quần áo cũng đều là viện nghiên cứu và nhà họ Tần cấp.
Chẳng lẽ bọn họ muốn tôi cởi sạch mà ra khỏi phòng họp chắc?
Tổng chỉ huy Tần vừa vội vàng đến, nghe câu ấy lập tức tát một cái thật mạnh.
“Đồ khốn! Giang Yên không vợ cậu nữa thì vẫn là đồng đội của cậu, cậu lại đối xử với nó như thế à?!”
Cái tát ấy không đánh tỉnh ta, ngược lại khiến ánh mắt ta tôi càng thêm ghét bỏ.
Tôi ta nắm chặt tay Diệp Lan, ánh mắt khinh miệt tôi, trong lòng bỗng nảy ra ý muốn tính sổ.
“Chú Tần, họ đúng đấy, chúng ta nên tính cho rõ ràng.”
Tôi chậm rãi giơ tay, chỉ vào Tần Chấn Bang từ trên xuống dưới.
“Cái đồng hồ trên tay là tháng lương đầu tiên của tôi mua tặng đấy, còn nhớ không? Anh từng rất thích.”
“Kẹp cà vạt kia là tôi mua cho khi đi công tác nước ngoài, rất có ý nghĩa.”
“Còn cái đồ trang trí trên bàn việc của , tôi tìm khắp thành phố mới kiếm ra mẫu đó.”
“Từ đầu đến chân của , có thứ gì không phải tôi dốc tâm chọn cho?”
Mặt Tần Chấn Bang lập tức tái xanh, nghiến răng.
Anh ta thật sự bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, tháo đồng hồ, gỡ kẹp cà vạt, ném hết xuống đất.
Diệp Lan thấy , lập tức đắc ý chỉ vào tôi.
“Vậy quần áo trên người chị cũng phải cởi ra! Tôi sắp gả vào nhà họ Tần rồi, coi như nửa chủ nhân của nhà họ Tần, chị dựa vào đâu mà mặc đồ nhà họ Tần mua?”
“Nhà họ Tần mua cho chị xe đạp 28, mua cho chị máy may kiểu mới, tất cả trả lại cho tôi!”
Đối mặt với sự ép buộc của bọn họ, tôi không thèm để ý, chỉ thẳng vào Tần Chấn Bang rồi bất ngờ bật .
“Ba năm trước, cái nút thắt kỹ thuật quan trọng ấy là do tôi ngày đêm nghiên cứu mà vỡ , mới giúp dự án thuận lợi tiến triển. Khi đó Tần mới bắt đầu coi trọng tôi hơn và cho tôi thêm cơ hội.”
“Hai năm trước, chuyên gia nước ngoài chất vấn phương án thiết kế của chúng ta, chính tôi đã tranh luận đến cùng, dùng kiến thức chuyên môn thuyết phục họ, giành vinh dự về cho viện nghiên cứu.”
Tôi bước lên một bước, chằm chằm vào ta.
“Tần Chấn Bang, tôi vì viện nghiên cứu và nhà họ Tần từng đó chuyện, định trả tôi thế nào?”
Bạn thấy sao?