10
Đọc đến đoạn ấy, ta không nhịn khẽ bật khinh bạc.
Cả bức thư xưng “trẫm”, lại sẽ không bức bách.
Hắn là hoàng đế.
Nếu thật sự muốn cưỡng ép, ta gì ?
Nhưng hắn gầy đến da bọc xương, khi tìm thấy ta lại chẳng hề tạo áp lực.
Ám vệ từng không kìm mà hiện thân:
“Sau khi nương nương rời đi, bệ hạ thường giữa đêm bừng tỉnh, quay về Đông cung tìm người.”
“Một năm trôi qua, thiên hạ đều nương nương đã chết dưới tay dư đảng Ngũ hoàng tử, bệ hạ không tin. Người kiên quyết điều tra, mặc cho trăm quan dâng tấu khuyên lập hậu nạp phi, vẫn chẳng chịu.”
“Bệ hạ bốn năm nay, chưa một ngày ăn ngon ngủ yên, thường đang ngồi trước bàn ăn lại bỗng rơi lệ, rằng mơ thấy nương nương ở Tây Bắc vẫn như năm xưa — chắt chiu từng đồng, chịu đói chịu rét, lại thường bị người quấy nhiễu bắt nạt.”
“Nương nương, bệ hạ biết mình sai rồi, chưa từng có một ngày tha thứ cho bản thân.”
Ta không bình luận, giọng vẫn khiêm nhường, chỉ :
“Không dám.”
Dưới ánh chiều tà, Thư Nhi cẩn thận hỏi:
“A nương, người sẽ tha thứ cho hắn chứ?”
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, nằm nghiêng trên tháp, khẽ nhắm mắt lại.
“A nương nhớ rất rõ.”
Ta sẽ vĩnh viễn không quên cơn bệnh triền miên sau trận mưa lớn năm ấy.
Hắn nào phải chưa từng là người ta thương mến?
“Hắn là hoàng đế, Thư Nhi… a nương không có quyền lựa chọn ‘tha thứ hay không’.”
Những năm sau đó, Lục Giai vẫn đều đặn gửi thư.
Vẫn là nỗi quạnh tiêu điều, đơn độc một mình.
Hắn nhớ ta vạn phần.
Cho nên, lần cuối cùng gửi đến… là thánh chỉ.
Ta giao Tú Lâu cho người đáng tin, ngoái tiểu viện lần cuối, dắt Thư Nhi, lên xe ngựa hồi kinh.
Vòng vo bao năm, ngỡ ngàng như mộng… cuối cùng vẫn là người ấy.
Bạn thấy sao?