12
Khi tôi đưa điện thoại lại gần cửa sổ phòng ngủ của Lục Từ, tôi thấy Lâm Vi đang cố gắng chui xuống dưới người ta, tạo ra cảnh tượng như thể ta đang ép buộc ta chuyện thân mật.
Diễn xuất của Lâm Vi thật sự quá xuất sắc, gương mặt giả vờ đau khổ, giãy giụa, thậm chí còn kéo áo trễ xuống, bóp mạnh vai mình để lại vết đỏ.
Sau đó, ta giơ điện thoại lên, chụp từng tấm ảnh giả vờ bị “ức hiếp”.
Chụp xong, ta lật người xuống giường, bước đi vài bước rồi không cam lòng mà ngoảnh đầu lại:
“Tại sao lại thích ta? Tại sao chứ!”
Cô ta cúi xuống định hôn ta, Lục Từ vô trở mình, đạp ta ngã nhào xuống sàn.
… …
Đợi đến khi ta tức giận bỏ đi, Lục Từ bỗng hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra.
“Giang Thiện, xem đủ chưa?”
Anh ta phát hiện ra tôi rồi?!
Tôi đưa đoạn video đã quay cho ta xem: “Tôi đã ghi lại hết rồi… Nếu ta muốn uy hiếp , có thể dùng cái này để phản công.”
Anh ta không thèm , liền kéo tôi từ ngoài cửa sổ vào giường.
“Em nhảy từ ban công sang đây à?”
“… … Phải.”
Anh ta thở dài: “Nguy hiểm lắm đấy! Lần sau không nữa…”
Lúc này tôi mới sực nhớ ra: “Vậy nên vừa rồi giả vờ say à?”
“Chứ còn gì nữa? Nếu tôi không giả vờ, tôi đã bị ăn sạch sẽ rồi!”
Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, đúng là Lâm Vi thèm khát ta ra mặt thật.
“Vậy ta muốn gì chứ?”
“Ngược lại tôi còn muốn hỏi em gì đấy? Tôi bị người ta ức hiếp trên giường mà em chỉ đứng đó trố mắt thôi à?”
“Tôi đang quay video mà!”
“Quay video? Nếu ta muốn xâm tôi, chẳng lẽ em cũng quay lại toàn bộ quá trình? Quay video đồi trụy là phạm pháp đấy, em có biết không?!”
“… …”
Tên này đúng là ngang ngược vô lý.
Tôi định đứng dậy rời đi, lại bị cánh tay ta ôm chặt lấy, đè xuống giường.
“Giang Thiện, vừa rồi… có phải em ghen không?”
Tôi cứng cổ đáp: “Vậy thì để tôi hỏi ngược lại, nếu tôi không xuất hiện, sẽ gì với Lâm Vi?”
Anh ta vén tấm màn trên tủ đầu giường, để lộ một chiếc camera siêu nhỏ.
Thì ra ta đã chuẩn bị từ trước.
“Ừm, xem ra tôi đã lo thừa rồi.”
Tôi lại định đứng dậy rời đi, ta lại chặn tôi lần nữa: “Em vẫn chưa trả lời tôi, có phải em ghen không?”
Tôi nghẹn lời, trong lòng bỗng dâng lên nỗi ấm ức từ quá khứ xa xôi.
Đã đến lúc phải hỏi rồi.
“Lục Từ, tại sao lại biến mất suốt bảy năm? Còn chuyện con chó thích chiếc máy nghe nhạc đó cũng là dối đúng không?”
Anh ta chậm rãi buông tay, cúi đầu xuống:
“Thực ra là tôi không thể thiếu chiếc máy nghe nhạc đó. Còn về bảy năm ấy… rất nhanh thôi, tôi sẽ kể cho em nghe, không?”
13
Buổi ghi hình tập thứ ba của chương trình diễn ra đúng như kế hoạch.
Chỉ có điều, Lâm Vi đã rút khỏi cuộc thi.
Bởi vì ta dùng những bức ảnh hôm đó chụp để uy hiếp Lục Từ từ bỏ một dự án, ngược lại, Lục Từ đã công khai đoạn video thật sự.
Ngay lập tức dư luận dậy sóng, thậm chí công ty quản lý của ta cũng hủy hợp đồng.
Cô ta hoàn toàn không thể vực dậy nổi nữa.
… …
Chủ đề sáng tác lần này là “Tái ngộ”.
Tái ngộ, là lướt qua nhau vô , hay là gương vỡ lại lành?
Tôi lại nghĩ đến Lục Từ.
Những kỷ niệm trong khoảng thời gian gần đây cuộn trào trong tâm trí tôi.
Tôi phải thừa nhận rằng, so với bản thân trước đây, thì khoảng thời gian này tôi giống như một con người sống hơn.
Buổi ghi hình mới diễn ra một nửa, một tin tức đột ngột chấn cả làng giải trí.
【Lục Từ là con trai ruột của thiên hậu âm nhạc Tô Hà】
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Lục Từ không phải là nhị công tử của tập đoàn Lục Thị sao?
Tô Hà không phải là đại minh tinh, thiên hậu âm nhạc nổi tiếng trong giới giải trí sao?
Thông tin quá sức chấn , tôi phải mất rất lâu mới hiểu hết ý nghĩa của nó trên bảng tìm kiếm nóng.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ việc đại công tử nhà họ Lục mắc một căn bệnh quái ác.
Căn bệnh này đòi hỏi phải truyền máu của người thân trong thời gian dài để duy trì sự sống.
Và Lục Từ tồn tại trên đời này cũng chính vì lý do đó.
Sự tồn tại của ta chỉ để cứu sống người trai của mình.
Anh ta nổi loạn, ngông cuồng, thực chất chỉ để mong nhận một chút thương của cha mẹ.
Anh ta nghĩ rằng chỉ cần theo mọi cầu của họ, họ rồi sẽ thương ta.
Sau kỳ thi đại học, họ đưa ta ra nước ngoài, rằng đây là lần truyền máu cuối cùng, sau đó ta sẽ tự do theo đuổi điều mình mong muốn.
Không ngờ rằng, lần ra nước ngoài đó, ta hôn mê suốt hai năm trời.
Khi tỉnh lại, ta mới biết rằng, nhà họ Lục đã ép bác sĩ thực hiện một ca phẫu thuật có tỷ lệ thành công cực thấp.
Đại công tử không cứu , còn Lục Từ thì bị hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, toàn thân ta bị liệt, mất thêm hai năm trị liệu mới dần dần đứng lên .
Ba năm sau đó, Lục Từ thấu mọi chuyện.
Cái gì mà cha mẹ, cái gì mà Lục Thị.
Anh ta muốn hủy diệt tất cả bọn họ.
Vậy nên ta dựa vào tài năng thiên phú và ý chí kiên cường, liều mạng ba năm trời, cuối cùng khiến Lục Thị sụp đổ.
Đúng như ta đã , ta cảm thấy vẫn còn có người đứng sau muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Sau thời gian điều tra, sự thật phơi bày khiến ta nhận một đòn trí mạng.
Hóa ra mẹ ruột của ta chính là Tô Hà.
Hồi đó, con nhà họ Lục mất khả năng sinh con, hy vọng duy nhất để cứu đại công tử chỉ có thể đặt lên người cha của Lục Từ.
Cha của ta là con rể ở rể nhà họ Lục, từ trước đến nay đều nghe lời nhà họ Lục một cách tuyệt đối.
Vì , họ đã tìm đến Tô Hà, dùng tinh trùng của cha Lục Từ để thụ tinh nhân tạo, sinh ra ta.
Theo hợp đồng, Tô Hà nhà họ Lục nâng đỡ trở thành ngôi sao mới, từng bước đi lên vị trí thiên hậu âm nhạc như bây giờ.
Tô Hà trong giới giải trí luôn giữ hình tượng đại nữ chủ tỉnh táo, lý trí.
Còn sự tồn tại của Lục Từ, đối với bà ta, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.
Vì , bà ta tìm đến Lâm Vi, muốn lợi dụng ta để loại bỏ mối nguy tiềm ẩn này.
Chỉ tiếc rằng, Lâm Vi quá vô dụng.
Sự thật cuối cùng vẫn phơi bày.
14
Công ty Hâm Âm đã bị cánh phóng viên bao vây kín cả trong lẫn ngoài.
Khi tôi đến nơi, Lục Từ đang đứng giữa đám phóng viên, ánh mắt ngơ ngác về phía trước, bước chân loạng choạng, dường như không còn chút sức lực nào.
Mỗi khi có phóng viên đặt câu hỏi, đầu ta lại cúi thấp hơn một chút:
“Anh Lục, có thể chia sẻ chi tiết về cuộc sống của ở nhà họ Lục không?”
“Trong hai năm hồi phục ở nước ngoài, đã dựa vào điều gì để vượt qua?”
“Anh định xử lý Tô Hà như thế nào?”
… …
Từng câu từng chữ như đang bóc lại vết thương của ta, rồi rắc muối lên đó.
Tôi đứng ở vòng ngoài, run rẩy gọi một tiếng:
“Lục Từ!”
Giọng tôi rất nhỏ, ta lại bất ngờ ngẩng đầu lên.
Nụ hiện lên trong khoảnh khắc, thoáng chốc tôi như thấy chàng thiếu niên năm xưa từng đứng dưới khán đài nghe tôi hát.
Anh ta từng , ta là khán giả trung thành nhất của tôi.
Các phóng viên tự nhường đường, ta bước tới nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào văn phòng của mình.
“Có em sợ không? Ban đầu tôi chỉ nghĩ là lôi kẻ đứng sau ra ánh sáng, không ngờ lại lôi ra luôn cả mẹ ruột.”
“Những gì em thấy trên báo chí đều bị thêu dệt phóng đại cả rồi, tôi cũng không thảm như thế đâu. Để tôi kể lại cho em nghe một lần nữa nhé.”
Tôi đưa tay bịt miệng ta lại: “Không muốn nghe nữa.”
Tôi không muốn ta phải nhớ lại những ký ức đau khổ đó lần nào nữa.
Anh ta nắm lấy tay tôi, khẽ hôn lên một cái.
“Không phải em đang ghi hình chương trình sao? Sao lại chạy ra đây?”
“Vì lo cho .”
Đôi mắt ta sáng lên: “Em sẽ tôi hiểu lầm đấy.”
“Vậy thì đừng hiểu lầm.” Tôi lấy hết dũng khí, “Lục Từ, em thích .”
Lời tỏ dang dở bảy năm trước, bây giờ ra cũng chưa muộn.
Anh ta nghiêng người áp sát, đôi mắt đỏ hoe, hôn tôi đến mức tôi không thở nổi.
Cho đến khi một giai điệu quen thuộc vang lên.
Âm thanh nghe như đoạn ghi âm của một cuộc thi hát thời trung học của tôi.
Anh ta lúng túng bấm túi áo.
Tôi giật lấy thì thấy đó chính là chiếc máy nghe nhạc.
Bên trong lưu lại tất cả các buổi biểu diễn của tôi, bao gồm cả buổi đọc sách buổi sáng hôm đó, khi tôi hát cho ta nghe bài “Bóng Bay Tỏ Tình”.
Mũi tôi cay xè, liền ta một cái: “Ai đó từng là chó nhà mình thích nghe mà?”
“Ừ, tôi chính là con chó đó.”
Tôi bật ta, sao lại tự mắng mình như chứ?
“Chính chiếc máy nghe nhạc này đã giúp tôi vượt qua bảy năm dài đằng đẵng ấy.”
Anh ta nghiêm túc chỉnh lại tư thế, vô cùng thành kính hôn lên trán tôi:
“Giang Thiện, em.
Đối với , tái ngộ cùng em chính là một lần tái sinh.”
15
Hôm đó trên hot search náo nhiệt vô cùng.
Ngoài mối quan hệ phức tạp giữa Lục Từ và Tô Hà, còn có những tiêu đề như “Lục Từ và Giang Thiện công khai cảm”, “Đế chế hậu thuẫn sau lưng Tô Hà sụp đổ, con đường sa ngã của một thiên hậu âm nhạc”.
Trong buổi công diễn tập thứ ba của chương trình, tôi biểu diễn ca khúc “Tái Sinh”.
Bài hát kết thúc, ánh đèn sân khấu từ từ tắt đi.
Những buồn vui trước đây đều trở thành quá khứ, người trong tim đã trở thành người trước mắt.
Trước bậc thang rời sân khấu, Lục Từ đang đứng đợi tôi.
Anh ta nắm tay tôi kéo đi.
“Chờ kết quả thăng cấp đã chứ!”
“Không cần chờ! Dù sao thì Giang Thiện nhà chúng ta lúc nào cũng đứng nhất cách biệt rồi!”
Dường như ta hôn tôi không bao giờ thấy đủ.
Từ trên xe hôn về đến nhà, rồi từ phòng khách đến tận trên giường.
Viên Viên sủa ầm ĩ, ta tức giận nhốt nó vào nhà vệ sinh.
Anh ta khó chịu : “Con chó này đúng là có vấn đề, ngày mai phải đưa nó đi khám bác sĩ thú y mới .”
Tôi “xì” một tiếng: “Viên Viên của chúng ta thông minh lắm nhé!”
“Nó chỉ là không chịu nổi khi thấy tôi bị bắt nạt thôi!”
“Bắt nạt kiểu gì?” Đôi mắt ta càng lúc càng tối, sâu thẳm đến mức ánh lên tia đỏ rực.
Nguy hiểm.
Đúng lúc đó, A Điền gọi điện thoại tới.
“Xác nhận lại lần cuối, ngày mai chuyển nhà phải không?”
“Đúng…”
Điện thoại bị Lục Từ giật lấy, gương mặt lộ vẻ tủi thân: “Em vẫn muốn chuyển nhà à?”
Tôi bật : “Chuyển chứ.”
“Em…”
“Tôi sẽ chuyển đến nhà !”
Bởi vì, đã từng thầm suốt những năm tháng thanh xuân…
Cuối cùng cũng đã đạt ước nguyện rồi.
– Hoàn –
Bạn thấy sao?