13
Tôi nằm bẹp dưới sàn nhà, mặt dính đầy bụi.
Trong phòng tối om như chiều tà, mọi thứ trước mắt quay cuồng, đảo lộn.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng người dưới lầu.
Tôi choàng tỉnh, nhào tới bên cửa sổ xuống.
Là Phó Hựu Thanh và Chu Phúc Chân.
Hai người họ sóng vai bước trong khu vườn ngập nắng.
Tôi phát điên, đập mạnh vào cửa sổ:
“Phó Hựu Thanh! Anh thả tôi ra!”
“Phó Hựu Thanh! Em thật sự chịu hết nổi rồi! Nói chuyện với em đi! Em sẽ chết mất!”
Phó Hựu Thanh và Chu Phúc Chân ngẩng đầu lên.
Chu Phúc Chân ngạc nhiên hỏi:
“Em sao ?”
Phó Hựu Thanh thản nhiên đáp:
“Muốn trốn học.”
“Bày trò để khỏi bài tập.”
Chu Phúc Chân “à” lên một tiếng:
“Trẻ con là đó. Em tôi ở nhà cũng hay lăn ra ăn vạ trốn học.”
Tôi cảm thấy mình phải khiến Phó Hựu Thanh hiểu.
Nếu còn tiếp tục giam tôi ở đây, tôi thật sự sẽ chết mất.
Nhảy từ cửa sổ xuống?
Tầng ba… chắc chưa chết ngay đâu.
Nhưng cửa sổ đã bị khóa chặt, tôi không nhảy .
Ánh mắt tôi dừng lại trên bức tường đầy những mẫu bướm sưu tầm mà Phó Hựu Thanh cẩn thận giữ gìn.
Cả mảng tường bươm bướm nát vụn cánh.
Tay tôi toàn là máu.
14
Với người phát điên thì không thể lý.
Nên từ lúc Phó Hựu Thanh đưa tôi vào bệnh viện cho đến khi ngón út tôi nối lại—khâu tám mũi—cậu ta không với tôi lấy một câu.
Sau khi bác sĩ rời đi, người duy nhất đến thăm tôi lại là Chu Phúc Chân.
Cô ấy với tôi:
“Hôm nay tớ đến chỉ để cảm ơn Hựu Thanh. Nhờ hướng đi mà cậu ấy gợi ý, tớ mới giải bài toán đã tớ đau đầu suốt một tháng qua.”
Cô ấy rất nhiều về Toán học, mà tôi nghe chẳng hiểu gì.
Bỗng Chu Phúc Chân hỏi tôi:
“Phó Hựu Thanh là chồng nuôi của cậu thật à? Gia đình học thức cao như nhà họ Phó mà vẫn tin vào mấy kiểu hôn nhân sắp đặt sao?”
Tôi đáp nhạt:
“Chuyện đó là bác Phó linh tinh thôi. Hồi đó Hựu Thanh ít , nên họ nhờ mình đồng hành với cậu ấy.”
Chu Phúc Chân , hỏi:
“Thế bình thường cậu và Hựu Thanh chuyện gì? Mình thấy cậu ấy chỉ quan tâm mỗi Toán học thôi ấy.”
Cách ấy hỏi như đang xem kịch khiến tôi hơi khó chịu.
Tôi đáp:
“Ừ, đúng là cậu ấy chỉ thích Toán. Nói gì mình cũng không hiểu, nên mình chỉ kể cho cậu ấy nghe mấy chuyện như cách chăm sóc lợn mẹ sau sinh thôi.”
Chu Phúc Chân cong môi :
“Ở cạnh thiên tài mà không cùng tần số, đúng là rất mệt.”
Tôi không gì.
Cô ấy lại tiếp:
“Hồi nhỏ, mình từng thích trai nhà bên, một thiên tài có thể so kè với Phó Hựu Thanh. Vì cậu ấy, mình học ngày học đêm, cuối cùng cũng học cùng lớp.
Vậy mà đến mười sáu tuổi, cậu ấy đã vào đại học luôn rồi.
Mình không cam tâm, thề phải thi vào cùng trường với cậu ấy. Nhưng còn chưa kịp thi thì nghe tin cậu ấy vào một đơn vị bảo mật, ít nhất 10–20 năm nữa mới gặp lại.
Vì cậu ấy mà mình mới thành người mê trí tuệ, rất khó rung với ai.
Tìm trong biển người hơn mười năm, cuối cùng mới gặp một người thứ hai thông minh hơn mình—là Phó Hựu Thanh.”
Cô ấy :
“Mình hối hận rồi. Nếu tuổi trẻ của mình không đuổi theo cậu ấy, chắc giờ mình đã có thanh xuân tươi đẹp hơn, chứ không phải vùi đầu trong đống đề thi.”
Tôi vẫn chỉ im lặng lắng nghe.
Cô ấy mỉm :
“Xin lỗi nhé, mình chỉ là cảm bộc phát, một chút suy nghĩ thôi.”
Tôi bỗng khẽ:
“Thế rồi sao?”
Chu Phúc Chân tưởng tôi vì không thể ở cạnh Phó Hựu Thanh mà sinh ra mâu thuẫn, rồi mới tự tổn thương bản thân.
Nhưng tiếc là… không phải.
Chu Phúc Chân :
“Đã muốn theo đuổi mặt trăng, thì sao lại cản ánh trăng chứ?
Phó Hựu Thanh vì muốn đi cùng cậu mà từ bỏ cơ hội vào Stanford, đi theo cậu tới Đại học Pennsylvania, thật đáng tiếc.
Nếu cậu thật lòng cậu ấy, nên buông tay để cậu ấy theo đuổi điều mình thích.”
Tôi cụp mắt xuống, nhỏ:
“Ừm, mình có thể rời đi. Nhờ cậu gọi giúp cho bác Phó một cuộc điện thoại.”
15
Tôi với bác Phó:
“Cháu muốn dọn ra ngoài sống.”
Bác Phó vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Bác nhẹ nhàng hỏi:
“Tuệ Nghi, cháu cãi nhau với Hựu Thanh à? Là vì hôm trước nó cháu nhiều quá hả? Chỉ vì chuyện đó thôi sao?”
Tôi trả lời:
“Vâng, chỉ vì chuyện đó thôi.”
Bác Phó đặt tay lên vai tôi:
“Cháu và nó là thanh mai trúc mã, cháu hiểu tính nó mà. Nó là kiểu người miệng thì lòng không nghĩ thế đâu. Nó không nỡ để cháu đi đâu.”
Tôi :
“Nhưng cháu không muốn ở lại.”
Bác Phó thở dài:
“Thật sự không còn cách nào khác sao?
Bác biết, cháu thích Hựu Thanh. Người trong cuộc thì mù mờ, người ngoài lại thấy rõ. Trước đây cháu với bác là không muốn đi du học, cháu đăng ký học Tâm lý.
Bác biết cháu chọn ngành đó vì Hựu Thanh.
Cháu không biết đâu, lúc nghe tin đó bác vui đến mức cả đêm không ngủ.
Cháu từ nhỏ đã hoạt bát, xinh xắn, cả khu phố đứa nào cũng thích chơi với cháu, ai cũng muốn lấy lòng cháu.
Hựu Thanh thì cứng nhắc, chán ngắt mà cũng cháu để mắt tới. Ngày biết tin ấy, bác cảm thấy nó đúng là may như trúng số .”
Tôi khàn giọng, đưa tay che mắt, không muốn để bác nghe ra tôi đang khóc.
Tôi :
“Bác Phó à, cậu ấy… không thích một đứa ngốc như cháu đâu.”
Bác Phó vội vàng:
“Không phải, nó—”
Chưa kịp hết câu, tôi đã ngắt lời:
“Xin lỗi bác, cháu… cháu không muốn thích cậu ấy nữa.”
Tôi đã từng thật lòng thích Phó Hựu Thanh.
Cậu ấy thừa hưởng hết nét đẹp từ ba mẹ, đẹp đến mức khiến bao không thể rời mắt.
Cậu ấy trầm lặng, lạnh lùng, lại chỉ đối xử khác với một mình tôi.
Sự thiên vị ấy khiến người ta dễ hiểu lầm…
Cũng dễ quên đi những khuyết điểm của cậu ấy.
Tôi thật sự rất biết ơn vì trong những năm tháng tuổi trẻ của mình, đã có bác Phó—vừa giống mẹ, vừa như người .
Lúc đưa về nhà họ Phó, tôi từng nghĩ đó sẽ là gia đình thứ hai của mình.
Nhưng sau này tôi mới hiểu, từ lúc bố tôi mất đi…
Tôi đã chẳng còn nơi nào gọi là “nhà”.
Sẽ chẳng còn người đàn ông nào cho tôi ngồi lên vai, kiên nhẫn lắng nghe tôi kể những chuyện vớ vẩn chẳng đầu đuôi nữa.
Bạn thấy sao?