“Anh theo dõi em à?”
Tôi vội vàng chộp lấy điện thoại, lật tung các app, tìm khắp nơi xem có phần mềm theo dõi nào không.
Phó Hựu Thanh thản nhiên:
“Em không tìm đâu, phần mềm đó là do viết.
Chỉ cần muốn, em trước mặt hoàn toàn minh bạch.”
Phải rồi, ngoài toán học, cậu còn là thiên tài lập trình.
Tôi cứ tưởng mình sẽ phát điên, sẽ tát thẳng vào mặt cậu, sẽ hét lên hỏi cậu bị điên à, rốt cuộc muốn gì?
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ đặt điện thoại lên bàn học của cậu.
Tôi thật sự không còn cách nào khác.
Những lời cậu tiếp theo, tôi chẳng nghe lọt câu nào.
Cậu thở dài:
“Em phải học TOEFL cho nghiêm túc.”
Tôi kiệt sức gật đầu.
“Em thật sự rất biết cách chọc tức .”
Tôi gật đầu máy móc:
“Trường bên du học đã chốt rồi, Đại học Pennsylvania, em có thể vì mà dời lại một năm.”
Tôi ngập ngừng một chút, rồi :
“Hay đi hỏi Chu Phúc Chân xem? Đưa cho ấy suất học khó khăn lắm mới có đó.
Dù gì cũng đâu cần em đi cùng, chỉ là muốn có người để trò chuyện, ấy cũng chuyện với mà.”
Phó Hựu Thanh nhàn nhạt đáp:
“Cô ấy không giống em.”
Tôi hỏi:
“Không giống chỗ nào?”
Cậu đáp:
“Cô ấy là vàng thật, không cần ra nước ngoài để mạ vàng.”
Cổ họng tôi nghẹn ứ lại.
“Anh đã lên kế hoạch cho em hết rồi: du học ngành Toán, học thẳng thạc sĩ, về nước học tiếp tiến sĩ…”
Cả người tôi run rẩy:
“Nhưng em học không nổi. Anh có giỏi đến đâu thì cũng không thể kéo một con heo học thẳng lên thạc sĩ . Một bài luận Toán em còn chẳng viết nổi.”
Phó Hựu Thanh bình thản:
“Anh có thể viết giúp em, để em đứng tên tác giả chính.
Dù em là khúc gỗ mục.
Dù em không có kỷ luật, dễ bị tác , lười biếng và ham chơi, cũng có thể khiến em lấy bằng, ngồi vào vị trí mà bao người ao ước.
Vậy mà em không muốn?”
Cậu thấy rõ sự kháng cự trong ánh mắt tôi, lông mày giật khẽ, bỗng hỏi với giọng khàn khàn:
“Là vì Cố Thời Duệ? Cậu ta đang ở Trung Quốc?”
Tôi nhíu mày:
“Không liên quan đến cậu ấy.”
Trong phòng chỉ còn ánh sáng mờ của chiếc đèn bàn.
Cậu đứng dậy, thân hình cao lớn.
Gương mặt lạnh lùng chìm trong bóng tối, lại càng sâu và u ám hơn bao giờ hết.
“Tốt nhất là .
Giữa em và cậu ta…
Chấm dứt ở đây.”
11
Mãi đến bây giờ, tôi mới nhận ra rằng cảm của Phó Hựu Thanh thật sự không giống người bình thường.
Cậu ấy không hề thích tôi, vẫn có thể, như đang kiểm chứng một bài toán, thử nghiệm cả mấy câu tán tỉnh bậy bạ tôi ra.
Cậu ấy lý trí đến đáng sợ.
Không có sự ràng buộc bởi đạo đức hay lẽ thường.
Thậm chí còn chẳng hề cảm thấy việc theo dõi tôi là sai.
Từ đầu đến cuối, cậu ấy chưa từng xin lỗi tôi một lời nào.
Tôi bị Phó Hựu Thanh nhốt trong nhà.
Ban đầu, tôi còn tưởng cậu ấy đang .
Nhưng đó là một căn phòng kín.
Không một ai chuyện với tôi.
Chỉ có chồng đề luyện thi TOEFL chất cao như tuyết rơi trắng xóa.
Ba mẹ Phó không có nhà.
Không ai đến cứu tôi cả.
Một ngày.
Hai ngày.
Tôi chợt hiểu ra – Phó Hựu Thanh thật sự đang giam giữ tôi.
Cậu ấy từng :
“Chỉ cần đạt mục tiêu, không ngần ngại bất kỳ thủ đoạn nào.”
Tôi gần như phát điên.
Tôi không bị sợ không gian hẹp.
Nhưng trong một căn phòng không ai đáp lại mình…
Tôi bắt đầu hoảng loạn, nổi điên, sụp đổ, bật khóc.
Cảm giác như trở về lúc còn nhỏ.
Khi tôi gắp sườn cho mẹ, cha dượng điềm đạm :
“Đang ăn thì đừng .”
Khi tôi vui vẻ kể cho mẹ nghe chuyện bè ở trường, em kế của tôi lại khóc rấm rứt:
“Chị chuyện với mẹ mới của em nhiều như thế… là vì muốn khoe em không có mẹ, đúng không?”
Từ hôm đó, trong cái nhà ấy không còn ai chuyện với tôi nữa.
Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ quay lại trạng thái phát điên như thế lần nữa, không còn phải cầu xin ai chuyện với mình, không còn phải chờ đợi một lời đáp.
Nhưng đã có khoảnh khắc, tôi xé nát hết đống đề, túm lấy tóc mình, muốn tự hủy bản thân.
12
Năm gặp Phó Hựu Thanh, thật lòng, cuộc sống của tôi chẳng dễ dàng gì.
Mối đầu của mẹ tôi là thanh mai trúc mã.
Dù chia tay vì cãi nhau, bà vẫn tìm người đàn ông thời ấy có thể dùng điện thoại “cục gạch” để kết hôn chớp nhoáng.
Suốt đời bà từng chịu khổ?
Chắc chỉ là món khổ qua trộn chua cay để dưỡng nhan mà thôi.
Sau này, ba tôi mất vì tai nạn giao thông, cả khu xóm đều mẹ tôi bằng ánh mắt chế giễu.
Nhưng mẹ tôi quay người một cái, lập tức cưới lại người cũ – người nay đã phát đạt.
Tiếp tục sống kiếp phu nhân nhà giàu.
Chỉ là bà có một “gánh nặng” là tôi, còn người đàn ông kia cũng có một đứa con riêng.
Mẹ không thích tôi, bà thích con ngoan hiền lễ phép kia hơn.
Dù tôi mới là đứa chui từ bụng bà ra.
Tôi không dám khóc, cũng chẳng dám với mẹ.
Nhưng tôi thật sự từng rất muốn :
“Mẹ ơi, không chuyện với mẹ khiến con còn khó chịu hơn rất nhiều… đau đến mức con cảm giác như sắp chết .”
Bạn thấy sao?