4
Cho đến khi Phó Hựu Thanh ra Bắc Kinh tham gia một buổi tọa đàm Toán học.
Và gặp một tên là Chu Phúc Chân.
Tóc buộc thấp, váy trắng dài, là biết thông minh hơn tôi nhiều.
Hai người họ ngồi cạnh nhau, trò chuyện cả đêm về giả thuyết Riemann.
Tôi thì chỉ cảm thấy tối đó ăn cơm lươn hơi no.
Phó Hựu Thanh hôm đó chuyện nhiều bất thường, toàn những thứ tôi nghe không hiểu nổi.
Cũng không chen vào .
Những lúc ngại ngùng như , bình thường cậu ấy sẽ để ý đến tôi một chút, với tôi vài câu.
Để tôi không bị ngồi như khúc gỗ bên cạnh.
Nhưng hôm nay thì khác, có vẻ cậu ấy đang chuyện quá hăng say, đến mức quên mất sự tồn tại của tôi.
May mà người nhiều như tôi thì ở đâu cũng sống tốt.
Tôi quen với một cậu cũng chỉ 3 điểm Toán như mình.
Cố Thời Duệ hạ giọng:
“Có cảm giác như đang nghe người ta đọc tiếng ngoài hành tinh không?”
Tôi gật đầu liên tục:
“Đúng luôn! Nhất là hai người bên kia kìa,” tôi khẽ hất đầu về phía Phó Hựu Thanh, “cảm giác như họ sắp hóa tiên bay đi đến nơi.”
Cố Thời Duệ bật khúc khích:
“Tôi hiểu mà. Tôi bị ba bắt đi theo để ‘truyền cảm hứng’. Còn cậu?”
Tôi ngẩn người:
“Tôi đi cùng người mình gia sư. Nhiệm vụ của tôi là giúp cậu ấy học cách giao tiếp với người khác.”
Cố Thời Duệ về phía Phó Hựu Thanh, :
“Vậy thì cậu hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu rồi còn gì?”
Câu ấy mang theo chút trêu chọc dễ chịu, như một cái gai nhỏ chạm nhẹ vào lòng tôi.
Tôi theo bản năng quay đầu về phía Phó Hựu Thanh.
Cậu đang hơi nghiêng đầu, chăm lắng nghe Chu Phúc Chân gì đó, khóe môi còn khẽ cong lên một chút.
Biểu cảm ấy là thứ mà tôi mất bốn năm, dùng hàng tá câu thả thính sến súa và cả đống lời linh tinh vô bổ mới có thể thấy đôi ba lần.
Vậy mà bây giờ, Chu Phúc Chân chỉ dùng vài ký hiệu Toán mà tôi còn chẳng hiểu nổi, lại dễ dàng khiến cậu ấy nở nụ ấy.
Ngực tôi tự dưng thấy khó chịu, như thể bữa cơm lươn lúc nãy đang đè nặng lên tim.
“Ừ nhỉ, hoàn thành vượt chỉ tiêu rồi, chắc cũng đến lúc nghỉ việc luôn rồi.”
Tôi thu lại ánh .
“Cậu thì sao? Có thu hoạch gì từ buổi ‘truyền cảm hứng’ này không?”
5
“Phát hiện ra bánh ở đây ngon phết.” Cố Thời Duệ nhún vai, rồi chỉ vào ly rượu trái cây tôi đang uống dở, “Rượu trái cây cũng ổn nữa.”
Thế là hai đứa tôi tránh khỏi những câu chuyện Toán học hàn lâm, chuyển sang tám đủ chuyện trên trời dưới đất.
“Tôi thấy sườn chua ngọt ở căn tin số 2 là ngon nhất!”
“Không nha, căn tin số 1 mới chuẩn bài!”
“Nam chính bộ anime đang hot gần đây có phải là tra nam không?”
“Tôi thấy đúng là tra luôn ấy. Dẫn nữ phụ đi chinh phục thế giới, còn để nữ chính ở nhà trồng hoa tưới nước, haha.”
“Trường mình mới ra cái nội quy dở hơi— nam nữ không đụng chạm quá 10 giây!”
“Vậy ban kỷ luật sẽ đi tuần tra với đồng hồ bấm giờ á? Cười xỉu.”
…
Tiếng không lớn, trong một buổi tọa đàm yên ắng toàn thuật ngữ Toán học, nghe như lạc quẻ.
Cho đến khi tôi cảm nhận có ánh mắt đang mình chằm chằm.
Tôi theo bản năng quay đầu lại.
Phó Hựu Thanh không biết đã dừng trò chuyện với Chu Phúc Chân từ khi nào.
Cậu ấy đang hơi cau mày.
Đôi mắt lạnh lùng vốn chỉ chìm trong thế giới của riêng mình, lúc này lại đang tôi.
Chính xác hơn là tôi đang nghiêng ngả, bên cạnh còn có Cố Thời Duệ cũng đến mất hình tượng.
Nụ trên mặt tôi hơi khựng lại, cái cảm giác đầy tức ở trong lòng bỗng biến thành một nhát nhói đau âm ỉ.
“Có gì không ổn à?” – Cố Thời Duệ nhận ra sự khác thường.
“Không có gì đâu.” – Tôi lắc đầu.
6
Sau buổi tọa đàm, mẹ Phó đến đón tụi tôi về tiện thể.
Tôi không ngờ rượu trái cây lại có hậu như .
Cả người cứ lâng lâng, đầu óc quay vòng vòng.
“Anh ơi, sao em thấy hai người ? Anh học phép phân thân từ khi nào thế?”
Tôi nheo mắt, cố gắng phân biệt ai là bản chính, ai là bản sao.
Phó Hựu Thanh vừa bất lực vừa buồn , bóp má tôi để ngăn tôi nhào tới:
“Giang Tuệ Nghi, em say rồi đấy.”
Tôi nghĩ, chắc Phó Hựu Thanh khỏi bệnh thật rồi. Không cần tôi thả thính nữa, cũng một câu dài .
Nhưng mà hôm nay tôi cũng đã học thuộc kha khá lời thả thính rồi, học rồi thì phải dùng chứ.
“Anh ơi, chắc một thời gian nữa em mới dám liếm đó, biết vì sao không?”
Cậu ấy hỏi: “Vì sao?”
Tôi hì hì:
“Gần đây em bị nhiệt miệng, sợ lúc liếm bị bỏng.”
“Anh mà ngoại một lần, em tha.
Ngoại hai lần, em tha.
Ngoại ba lần, em vẫn tha.
Nhưng mà nhớ nha , em là người thả ngựa, không phải vợ đâu đó.”
Nói xong, tôi tự ôm bụng đến mức không đứng nổi.
Hôm nay Phó Hựu Thanh rất lạ, còn nghiêng người hỏi:
“Rồi sao nữa?”
Tôi đáp theo phản xạ:
“Em mười câu chỉ trả lời một câu…”
Chưa kịp hết, cổ tay tôi bị nắm lấy, nguyên người bị nhấc khỏi ghế sofa như bị lôi ngược xuống đất.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, miệng vẫn lẩm bẩm nốt phần còn lại:
“… thì sau này nhấp mười lần em cũng chỉ rên một lần.”
Người Phó Hựu Thanh kia – với gương mặt lạnh như đá – kéo tôi một tay, tay còn lại bịt miệng tôi:
“Im.”
“Về nhà.”
Phía sau cậu ấy là mẹ Phó. Bà định đưa tay đỡ lấy tôi cậu lại lách qua, không để bà chạm vào.
Ra là tôi nhận nhầm người.
Tôi lập tức ngậm miệng.
Chu Phúc Chân ngạc nhiên:
“Thì ra đi cùng người khác.”
Mẹ Phó mỉm :
“Đúng , Tuệ Nghi và Hựu Thanh lúc nào cũng dính nhau như sam. Nó là chồng nuôi của con bé đấy.”
Sắc mặt Phó Hựu Thanh bỗng chốc trở nên rất khó coi.
Cậu lạnh lùng với Chu Phúc Chân:
“Không phải.”
“Tôi với ấy không có quan hệ gì cả.”
“Tôi ghét người ngu.”
Bạn thấy sao?