Ánh mắt của Lâm Tuấn Nguyên đỏ ngầu, nụ méo mó đầy thù hằn:
“Tốt lắm, rất tốt. Đã thì đền tiền đi. Mười vạn! Thiếu một đồng cũng đừng hòng ra khỏi cái phòng này.”
Tôi không chút sợ hãi:
“Một ngàn, hơn một đồng tôi cũng không trả.”
Nói xong, tôi quay người định rời đi, không muốn phí thời gian với hắn thêm giây nào nữa.
“Cô đi chắc? Người đâu!”
Lâm Tuấn Nguyên như bị mất mặt trầm trọng, lập tức nổi điên hét lớn.
Ngay sau đó, hơn chục bảo vệ từ bên ngoài xông vào phòng, bao vây lấy tôi.
“Lục Tuyết Kỳ, mau xin lỗi Tuấn Nguyên đi. Nể mặt học cũ, biết đâu ấy sẽ bỏ qua.”
“Lục Tuyết Kỳ, đừng có không biết điều. Mười năm rồi vẫn không mua nổi cái xe, còn ra vẻ thanh cao gì?”
“Đúng đấy, sĩ diện gì cho khổ? Cô chắc gì đã có mười vạn mà còn bày đặt cứng đầu!”
Nhìn thấy hình bắt đầu vượt tầm kiểm soát, lớp trưởng Mã Hồng Tuấn và cùng bàn cũ Lưu Hàn cùng bước ra định giảng hòa.
Nhưng lời của họ cũng không ngoài việc đổ lỗi lên đầu tôi.
Tôi không thèm để ý tới họ, chỉ thẳng vào mắt Lâm Tuấn Nguyên:
“Nể học cũ, tôi khuyên đừng đẩy mọi chuyện đi quá xa, nếu không sẽ hối hận.”
“Ha ha!”
Lâm Tuấn Nguyên chống nạnh lớn, giọng đầy khiêu khích:
“Lục Tuyết Kỳ, đúng là cái loại đàn bà chết cũng giữ sĩ diện. Giờ tôi cho một cơ hội: hoặc là lấy ra mười vạn, hoặc là ngủ với tôi một đêm, coi như bù đắp tiếc nuối thời thanh xuân.”
Những lời trơ trẽn đến mà hắn vẫn có thể thốt ra .
Điều khiến tôi thất vọng là tất cả học có mặt đều im lặng.
Vương Tuyết Lệ và vài khác thậm chí còn lộ rõ ánh mắt ghen tị.
Tôi không đáp lời Lâm Tuấn Nguyên, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi một cuộc.
“Lục Tuyết Kỳ, không ai có thể cứu đâu!”
Không ngờ Lâm Tuấn Nguyên lại ngang ngược giật luôn điện thoại trên tay tôi.
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi:
“Lâm Tuấn Nguyên, trả điện thoại lại đây! Nếu không, sẽ gặp rắc rối lớn đấy!”
“Ha ha, Lục Tuyết Kỳ, chắc không biết tôi ở đây có vị trí thế nào đâu nhỉ? Cô định báo cảnh sát à? Để tôi báo thay luôn!”
Hắn khẩy một tiếng rồi thật sự dùng điện thoại của tôi gọi cảnh sát.
Tôi nheo mắt lại.
Lâm Tuấn Nguyên tiêu rồi.
Ngay lúc hắn giật lấy điện thoại từ tay tôi, hắn đã ra đại họa rồi!
“Cô biết không? Trong cái huyện này, ai vai có hoa đều là tôi. Cô báo cảnh sát thì có ích gì?”
Gọi xong cuộc điện thoại, Lâm Tuấn Nguyên đắc ý tôi châm chọc.
“He he, Lục Tuyết Kỳ, tưởng đây là trường học à? Tưởng học giỏi thì sẽ có giáo viên giúp đỡ sao? Tôi thấy học đến ngu người rồi, hoàn toàn không biết Tuấn Nguyên ở huyện mình có thế lực lớn cỡ nào đâu.”
“Cô có bao giờ nghĩ thử không? Cả cái huyện này chỉ có mình Tuấn Nguyên có xe Bentley. Không, phải là cả thành phố cũng chẳng tìm chiếc thứ hai. Cô hiểu điều đó có nghĩa là thuộc tầng lớp nào không?”
“Nói thật nhé, học với Tuấn Nguyên là phúc phận to bằng trời rồi đó.”
“Cô tưởng Tuấn Nguyên thật sự thèm mười vạn của sao? Anh ấy chỉ đang cho bậc thang để bước xuống thôi! Cô đừng không biết điều nữa. Là Tuấn Nguyên trọng nghĩa, mới cho cơ hội thay đổi vận mệnh đấy. Mấy nữ học tụi tôi ở đây ai mà không mong phụ nữ của Tuấn Nguyên?”
Chưa kịp để tôi mở miệng, những người học nãy giờ vẫn im lặng liền đồng loạt lên tiếng.
Gần như tất cả đều vừa nịnh bợ Lâm Tuấn Nguyên, vừa dùng lời lẽ khinh miệt để sỉ nhục tôi.
Tôi bình tĩnh họ như thể đang xem một đám hề rẻ tiền diễn trò, sau đó quay sang Lâm Tuấn Nguyên:
“Tranh thủ lúc còn kịp, trả điện thoại cho tôi, để tôi rời đi. Mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn. Nếu không, sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
“Ha ha!”
Lâm Tuấn Nguyên bật khinh bỉ.
“Lục Tuyết Kỳ, tin không, hôm nay tôi gì đi nữa cũng chẳng ai dám vào tôi.”
Ngay sau đó, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, ánh mắt tôi như muốn nuốt chửng.
Tôi thật sự không hiểu, Lâm Tuấn Nguyên dựa vào đâu mà có thể ngang ngược đến mức này, chẳng coi pháp luật ra gì nữa.
“Lâm Tuấn Nguyên, dừng trò hề này lại ngay, tôi có thể xem như uống say linh tinh mà bỏ qua. Nếu không, đừng trách tôi không nể học cũ.”
Tôi đã cho ta một cơ hội cuối cùng.
Nhưng nghe xong, Lâm Tuấn Nguyên càng to hơn, như thể nghe một câu chuyện buồn nhất thế gian, ôm bụng :
“Mọi người nghe xem, một đứa không mua nổi cái xe mà dám bỏ qua cho tôi? Cười chết mất!”
Bạn thấy sao?