Tôi đưa giấy báo nhập học cho ấy.
Anh ấy vui mừng không tả, miệng đến tận mang tai.
“Viên ngọc nhỏ thật giỏi, sau này sẽ là sinh viên đại học rồi.”
“Hôm nay vừa nhận tiền thưởng, tối nay mời Nhân Nhân đi ăn đại tiệc.”
“Em vào xem thi đấu phải không?”
Tôi dối không chớp mắt: “Không có.”
Tề Tự nhẹ nhàng búng trán tôi.
“Đồ nhóc lừa đảo.”
Tề Tự đeo ba lô của tôi lên lưng, đội mũ bảo hiểm cho tôi.
“Đi thôi! Anh đưa em đi ăn đại tiệc.”
Thật sự là đại tiệc, Tề Tự đưa tôi đến một quán ăn, gọi chủ quán mang lên một bữa “Mãn Hán Toàn Tịch”.
“Hôm nay ăn thả ga nhé, Viên ngọc nhỏ.”
Tôi cũng tươi không khép miệng: “Được!”
Tề Tự gần như không đũa, liên tục bóc tôm, gỡ cua cho tôi.
Bát của tôi đầy ắp, tôi còn lén đổi đồ uống thành bia.
Càng ăn tôi càng hứng, mặt đầy vẻ thỏa mãn, Tề Tự mới bắt đầu ăn.
“Này, Viên ngọc nhỏ, sao mặt em đỏ ?”
Tôi Tề Tự khúc khích: “Mặt cũng .”
Chúng tôi nhau lớn.
“Tề Tự, giống con heo to.”
Cổ tôi đột nhiên thấy ngứa, tôi gãi gãi.
“Chết tiệt!”
“Trầm Nhân, chúng ta bị dị ứng rồi!”
Tề Tự cõng tôi lên.
Tề Tự buồn vô cùng, cả mặt sưng lên như đầu heo.
Tôi nằm trên lưng ấy : “Heo Tề Tự.”
Tôi không nhịn gãi cổ, ấy giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi.
“Không gãi.”
Tôi vùng vẫy, vô hôn lên tai ấy.
Sau đó cơn say thắng cả cơn ngứa, tôi ấy, rồi cố hôn thêm lần nữa.
“Nằm yên đi, đừng quậy.”
“Tề Tự… em thích…”
Đầu óc tôi đột nhiên tối sầm lại, tôi mất ý thức.
Chỉ nghe thấy ấy đang gọi tên tôi.
“Trầm Nhân!”
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, khi tỉnh dậy, Tề Tự đang nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Tôi cựa quậy, Tề Tự lập tức tỉnh, mắt đầy tơ máu, mặt vẫn chưa hết sưng.
“Viên ngọc nhỏ, em không sao chứ?
“Đều tại , là không chăm sóc em tốt.”
“Em không sao.”
Trước đây để tiết kiệm tiền, chúng tôi không ăn nhiều hải sản, không ngờ lần ăn này lại họa.
Chúng tôi chẳng bao giờ có thể sống yên ổn.
Hải sản hôm qua chắc tốn nhiều tiền lắm, lãng phí quá nhiều.
Mỗi vết thương trên người ấy đều là những đồng tiền đổi lấy.
Nghĩ , nước mắt lại rơi.
“Này, Viên ngọc nhỏ, đừng khóc.”
Tề Tự lúng túng tìm khăn giấy lau nước mắt cho tôi, vừa vỗ lưng an ủi tôi.
Nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, tôi ấy.
“Tề Tự, chúng ta về nhà đi.”
Anh ấy xoa đầu tôi.
“Được, đưa em về nhà.”
Tôi nằm trên lưng ấy.
“Tề Tự, đợi khi em kiếm tiền, em cũng sẽ mời ăn đại tiệc.”
“Viên ngọc nhỏ của chúng ta nhất định sẽ thành công, lúc đó muốn ăn đại tiệc Michelin!”
Tôi thành tiếng: “Không thành vấn đề!”
Thời gian trôi nhanh như nước chảy qua kẽ tay, tôi thực sự đã trở thành người thành đạt như Tề Tự .
Tôi tìm một công việc rất tốt, nuôi sống cả tôi và Tề Tự đều không thành vấn đề.
Tề Tự có thể theo đuổi ước mơ của mình, đứng trên sân khấu lớn hơn, còn tôi cũng có thể trở thành phiên bản tốt hơn của bản thân.
Tôi và Tề Tự chuyển đến một căn hộ , tôi nghĩ chúng tôi thực sự có thể có một mái ấm.
Nhưng dường như, Tề Tự thực sự chỉ coi tôi là em .
Khi về đến căn hộ, Tề Tự đang đeo tạp dề nấu ăn trong bếp.
Tôi bóng lưng ấy, mượn men say bước lại gần.
Ôm lấy eo ấy, chỉ khi say tôi mới dám .
Tôi cảm nhận cơ thể ấy cứng đờ trong giây lát.
Tôi dựa vào người ấy, ấy không đậy.
Dường như cả hai chúng tôi đều mặc định không ra sự thật này.
Tôi ôm chặt eo ấy hơn một chút.
Chỉ nghe thấy ấy thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra.
“Lại uống rượu nữa à?”
Mỗi lần tôi dựa vào men say để đến gần Tề Tự, ấy cũng không ngạc nhiên nữa.
Anh ấy bế tôi lên ghế sofa, tẩy trang và lau mặt cho tôi.
Khăn mặt ấm áp lại đặt lên mặt tôi, tôi ôm lấy cổ ấy.
Khuôn mặt chúng tôi gần nhau, hơi thở của ấy phả vào mặt tôi.
Tôi ấy bằng ánh mắt tỉnh táo.
“Tề Tự, em không say.”
Anh ấy lập tức lùi lại, tôi kéo tay ấy.
“Tề Tự, còn định trốn tránh em đến bao giờ?”
Rõ ràng mỗi lần đều biết tôi giả vờ say, lần nào cũng cho phép tôi tiến một bước.
“Nhân Nhân, chúng ta là người một nhà.
“Anh là trai em.”
“Em không muốn em !”
Tôi hất tay ấy, chạy ra ngoài cửa.
Đang là mùa đông, gió lạnh bên ngoài khiến mặt đau rát.
Mới đi vài bước, tôi đã mất thăng bằng ngã xuống.
“Nhân Nhân!”
Cơ thể rơi vào vòng tay ấm áp, trái tim tôi cũng nhẹ nhõm theo.
Khi tỉnh lại, mũi tôi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Tôi nhíu mày, người bên cạnh lập tức nhận ra, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày tôi.
Bên tai là tiếng thì thầm quen thuộc: “Viên ngọc nhỏ của chúng ta phải khỏe mạnh.”
Tôi mở mắt, trần nhà trắng xóa.
“Tề Tự, em có phải bị bệnh gì không?”
Bạn thấy sao?