Viên Ngọc Nhỏ Của [...] – Chương 3

Chương 3

Khi tỉnh dậy, chuông báo thức đã reo, bước ra khỏi phòng thì thấy Tề Tự vừa bưng bữa sáng lên bàn.

Anh ấy tôi, nhướn mày :

“Hôm nay dậy sớm thế.”

“Ừ.”

Trên bàn là bảng điểm tôi đã vò nát hôm qua.

“Anh lại lục ba lô của em.”

“Ai bảo mỗi lần sắp trễ em lại quên dọn ba lô?”

“Với lại thi tốt như thế sao không với ?”

“Tốt cái gì chứ? Còn không phải đứng nhất, còn lùi một hạng so với lần trước.”

Anh ấy búng nhẹ trán tôi.

“Không tự áp lực cho mình quá, điểm số không quan trọng, vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng nhất.”

“Nào, một cái cho ông xem nào.”

Tôi gượng , cúi đầu tiếp tục ăn sáng.

Khi đeo ba lô ra cửa, tôi nghe thấy Tề Tự đang trò chuyện với bác hàng xóm.

“Nhà bác trồng hoa đẹp quá.”

“Sao bác biết Nhân Nhân nhà tôi thi đứng thứ ba toàn khối?”

Mặt ấy đầy vẻ tự hào.

“Con bé nhà bác giỏi quá.”

“Chứ sao.”

Tôi không kìm mà mỉm .

“Tề Tự, nhanh lên! Sắp trễ rồi.”

Anh ấy đội mũ bảo hiểm cho tôi, chỉnh dây lại.

“Viên ngọc nhỏ của chúng ta lên thật đẹp, sau này nhiều vào.”

“Biết rồi.”

Tôi vuốt tóc, che đi đôi tai đỏ ửng của mình.

Khi xuống xe và tháo mũ bảo hiểm, Tề Tự từ túi áo móc ra một thanh sô , là Ferrero Rocher.

“Phần thưởng cho Nhân Nhân vì đứng thứ ba toàn khối.”

“Lần tới phần thưởng em có thể tự chọn không?”

“Không thích à?”

“Không phải.”

“Được rồi, biết rồi.”

Anh ấy ngồi lên xe, vẫy tay về phía tôi.

“Đi đây.”

Tôi theo bóng lưng ấy, ngẩn ngơ.

Hồi nhỏ tôi chưa từng ăn sô .

Thanh sô đầu tiên là Tề Tự mua cho tôi.

Là sô hình đồng xu giá năm xu.

Anh ấy nhét vào tay tôi.

“Bạn cho đấy, em ăn đi.”

“Sau này sẽ mua cho em loại ngon hơn.”

Như một lời hứa, ấy đang thực hiện.

Khi quay đi, tôi vui không tả xiết.

ngọt ngào trong miệng, tâm trạng cũng ngọt ngào.

Lần thưởng tới, tôi muốn phần thưởng là ấy.

Vừa ngồi xuống, Bạch Linh đã tôi với vẻ mặt hớn hở.

“Có chuyện gì ?”

Cô ấy chỉ vào hộc bàn của tôi.

“Tạ Thiên Trạch gửi cho cậu đấy.”

Nhìn vào bên trong, là một hộp sô Ferrero Rocher và một phong thư màu hồng.

Không cần xem cũng biết đó là thư tỏ .

“Sô các cậu chia nhau đi.”

Tôi đưa hộp sô cho Bạch Linh.

“Cậu không thích ăn sô à?”

“Không thích.” Không thích khi người khác tặng.

“Được rồi, Trầm Nhân, cậu nhiều lắm.”

Tôi kẹp phong thư màu hồng vào sách, tiếp tục ôn bài.

Ngày hôm sau, Tề Tự ngồi nghiêm nghị trước bàn, cầm phong thư màu hồng.

“Ai đưa cho em ?”

Tôi ngáp một cái, từ từ bước tới.

“Bạn cùng lớp của em.”

Anh ấy vẫn giữ vẻ nghiêm túc.

“Bây giờ là thời điểm không thể đương bừa bãi, biết chưa?

“Em còn nhỏ, không biết đối phương là người như thế nào.”

“Biết rõ đối phương thì có thể à?”

“Miễn cưỡng thì có thể.”

“Vậy em có thể không?”

Tôi nghiêm túc Tề Tự.

Anh ấy sững lại, sau đó véo má tôi.

“Cái đầu nhỏ của em suốt ngày nghĩ gì thế?

“Anh là trai của em.”

“Không phải trai ruột.”

“Thế cũng không .”

“Tại sao không ?”

Tề Tự như bị tôi hỏi khó, đứng đó ngẩn người.

“Nhân Nhân…”

“Em biết rồi, em chỉ thôi.”

Tôi đã vượt quá giới hạn.

Chúng tôi không ai nên vỡ lớp ngăn cách này, ít nhất là bây giờ.

Tôi trở về phòng tiếp tục học.

Nhưng điều tôi không ngờ là, ngày hôm sau ấy mang về một người phụ nữ.

Nhìn người phụ nữ đang với tôi trên bàn ăn, tôi siết chặt nắm tay.

Cô ấy rất đẹp, mái tóc đen uốn lượn đầy quyến rũ, đường kẻ mắt sắc nét, toát lên vẻ trưởng thành.

Hoàn toàn trái ngược với tôi.

“Đây là Diệp Thanh, mấy ngày tới ấy sẽ đến nhà ăn cùng chúng ta vài bữa.”

của ấy sao?

Anh ấy không giải thích gì, đi thẳng đến tủ bếp, lấy ra một bộ bát đũa cho Diệp Thanh.

Tôi ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm không gì.

Hầu như là ăn bữa cơm này với vẻ mặt lạnh lùng.

Tề Tự cũng nhận ra tôi không vui, không gì.

Khi ấy “Ăn nhiều vào” lần thứ sáu với Diệp Thanh, tôi đứng dậy.

“Em no rồi.”

Cầm ba lô đi về phòng.

Vừa mở cửa, tôi lao lên giường, vùi mình vào chăn, cảm giác chua xót lan tỏa trong lòng.

Làm sao có thể, tôi không tin ấy thực sự đang .

Nhưng vừa rồi, những cử chỉ thân mật của họ như đã diễn ra vô số lần.

Ở nơi mà tôi không thể thấy.

Tôi không biết mình đã khóc trong chăn bao lâu, chỉ biết sáng hôm sau, mắt tôi sưng húp.

Diệp Thanh mỗi ngày đều đến nhà ăn cơm, tôi thật sự không hiểu.

Rõ ràng tôi đã bộc lộ sự không vui của mình, nhận ra bản thân chẳng là gì cả.

Trong mắt ấy, tôi chỉ là một đứa em , có quyền gì can thiệp vào chuyện cảm của ấy?

Ngay cả tôi cũng hiểu điều đó.

Những ngày sau, Diệp Thanh vẫn đến nhà ăn cơm, tôi bắt đầu tự thuyết phục mình.

Diệp Thanh rất tốt, họ rất xứng đôi.

, tôi vẫn không ngừng khóc trong chăn mỗi ngày.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...