9.
Gặp lại Cận Phong, đã là nửa tháng sau.
Lúc ấy, tôi bị áp giải tới pháp trường, chuẩn bị thi hành án tử.
Tôi không ngờ lại tới tiễn tôi, càng không ngờ giáo Triệu cũng đến.
Thật ra, khi tôi bị giam giữ, Cận Phong từng đến một lần.
“Nếu vẫn muốn đến tháp Châu một lần, tôi có thể thử xin phép cấp trên.”
“Không cần.”
Tôi mở miệng, cắt lời .
Qua lớp song sắt phòng giam, xuyên qua ô vuông nhỏ, tôi lại lần nữa đối diện ánh mắt .
“Tôi đã sớm không còn muốn đi nữa rồi.”
Thế giới này, thành phố này, con người nơi đây.
Đã chẳng còn gì để tôi luyến tiếc.
Cô giáo Triệu mặc lại chiếc váy trắng lần đầu tiên tôi gặp .
Cô lấy từ túi ra một viên kẹo, lớp vỏ vốn chỉ mất vài giây để bóc, mà tay run đến nửa ngày mới gỡ .
Tôi cúi đầu, ngậm viên kẹo vào miệng.
Cô quay người, khẽ lau mắt, cố nặn ra một nụ gượng gạo:
“Chỗ này gió lớn thật.”
“Cô Triệu.”
Tôi , khẽ nhếch môi , muốn khắc thật sâu gương mặt ấy vào trong tâm trí.
“Kiếp sau, em không muốn học trò của nữa.”
Đôi mắt đỏ hoe, thoáng chút bối rối.
Tôi quay đầu lại, rạng rỡ:
“Kiếp sau, em muốn theo họ . Cô mẹ em, không?”
Nằm trên ghế thi hành án, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận mũi kim đ/â/m qua da thịt, thuốc từ từ đẩy vào cơ thể.
C/h/ế/t… cũng không đáng sợ đến thế.
Còn dễ chịu hơn là sống.
Ý thức dần chìm vào bóng tối, cận kề cái c/h/ế/t, tôi như cảm nhận một làn gió nhẹ dịu dàng lướt qua.
Giống như giáo Triệu, ấm áp, dịu dàng, vỗ về lòng người.
Ánh sáng trắng bừng lên, trong đầu tôi vang lên câu cuối cùng, quen thuộc:
“‘Dao’, là ngọc quý, trong sáng và đẹp đẽ.”
Kiếp sau, tôi không muốn Chúc Yểu nữa.
Tôi muốn Chúc Dao.
Bạn thấy sao?