Viên Ngọc Giữa Tăm [...] – Chương 8

Chương 8

8.

Trong phòng thẩm vấn yên lặng đến đáng sợ.

Tôi cuối cùng cũng ra sự thật, tự miệng nhận tội, mọi người vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có cảm giác nhẹ nhõm như khi một vụ án khép lại.

Cảnh sát ghi chép chật vật viết từng chữ trong lời khai của tôi, tay cầm bút run rẩy rõ rệt.

Tôi liếc ta:

“Cảnh sát, phiền khi viết tên tôi, hãy viết là Chúc Dao.”

Lần này, tôi muốn Chúc Dao.

‘Dao’, nghĩa là ngọc đẹp, tinh khiết và quý giá.

Chỉ tiếc, đời này của tôi đã thối nát đến cùng cực.

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, cảnh sát đi điều tra trở về, cầm tài liệu trong tay, vỡ sự im ắng nặng nề.

“Cận phó trưởng, kết quả có rồi, Chúc Diệu thực sự là con của Chúc Dao.”

“Còn nữa, ở các phòng khám khác nhau của bệnh viện trấn, cũng đã xác minh nhiều lần ấy từng sẩy thai trước đó.”

Kết quả này, không nghi ngờ gì nữa, là bằng chứng mạnh mẽ xác thực lời tôi .

Sợ bọn họ vẫn chưa đủ tin, tôi lại châm thêm một mồi lửa:

“Nếu vẫn không tin, thì hãy xét nghiệm ADN giữa lũ người c/h/ế/t và Chúc Diệu đi, sớm muộn gì cũng tìm ra cha đứa bé là ai.”

Khi tôi bị còng tay áp giải ra ngoài, lần này không còn ai đẩy tôi thô bạo như trước nữa.

Tất cả cảnh sát đều tôi với ánh mắt phức tạp.

Có thương xót, có hối hận, cũng có xấu hổ.

Cận Phong hỏi tôi câu cuối cùng: Tại sao đột nhiên lại chịu ra?

Tôi chỉ khẽ sờ lên chiếc dây buộc tóc có hoa nhỏ trên đầu.

“Vì đã đồng ý đưa tôi ra ngoài, dù không thành công, là người thứ hai trong đời tôi chịu lắng nghe tôi, thực hiện mong muốn của tôi, cho dù đó chỉ là một cuộc giao dịch.”

“Và… không thể không , biện pháp mềm mỏng của rất hiệu quả.”

Cận Phong im lặng.

Tôi nghĩ, ta hẳn cũng hiểu vì sao khi gặp Triệu Tinh Tinh, tôi lại mất kiểm soát lý trí.

Cô giáo Triệu là vầng trăng sáng giữa tầng mây, là ánh sao lấp lánh trên trời cao, sao có thể vì người như tôi mà bị vấy bẩn?

Tôi từng nghĩ, chỉ cần người tôi mọc đầy gai nhọn, dù tổn thương người khác hay chính mình, ít nhất cũng có thể bảo vệ bản thân.

Nhưng tôi không ngờ, thực sự lại có người, chẳng sợ bị thương, vẫn ôm chặt lấy tôi.

Không chút do dự.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...