Viên Ngọc Giữa Tăm [...] – Chương 6

Chương 6

6.

Từ lúc đó, người trong làng dần dần đều biến thành quái vật.
Chỉ cần đưa tiền cho bà nội, bọn họ có thể tự do bước vào phòng tôi.

Tôi từ chỗ phản kháng kịch liệt, dần trở thành kẻ tuyệt vọng, tê dại.

Sau khi sinh Chúc Diệu, cả nhà vô cùng vui sướng.

Thực ra trong làng có rất nhiều “Chúc Diệu”, những đứa khác sau khi sinh ra thì bị đổi lấy tiền, hoặc bán thành trâu bò, cừu.
Nếu không phải “Chúc Diệu”, thì sẽ bị bỏ, căn bản không có cơ hội chào đời.

Trong số đó, một Chúc Diệu giữ lại trong nhà họ Chúc.

Với bên ngoài, nó là em trai tôi, còn với tôi, nó khiến tôi kinh tởm tột độ.

Tôi thậm chí không biết cha nó là ai.

Những ngày tháng như thế cứ kéo dài mãi, cho đến khi có mấy người trẻ lạ mặt đến làng.

Nghe người lớn , họ là giáo viên từ thành phố tới, đến để dạy học miễn phí.
Nhưng dân làng vốn chẳng có sắc mặt tử tế với người ngoài, càng không muốn con mình đi học mấy thứ gọi là tri thức.

Bọn họ gõ cửa từng nhà, khô cả miệng, cuối cùng cũng thuyết phục vài gia đình.

Người đến nhà tôi là một trẻ.

Lần đầu tiên tôi thấy người thành phố, mặc váy trắng, đẹp như tiên nữ, không chân thực chút nào.

Thấy tôi trốn sau nhà kho không chịu ra, vừa nhẹ nhàng đến gần, vừa lấy kẹo trong túi ra đưa tôi.

Động tác rất dịu dàng, tôi lại sợ hãi như thấy quái vật, ôm đầu hét.
Trong nhận thức của tôi: ăn kẹo, là quái vật sẽ đến.

Nhưng không chê tôi bẩn, cũng không sợ, ngược lại còn ôm chặt tôi, mặc cho bụi bẩn trên người tôi vấy bẩn chiếc váy trắng tinh của .

Tôi chưa từng ai ôm dịu dàng đến thế, cũng chưa từng nghe giọng nào ấm áp đến .

tên là Triệu Tinh Tinh.

Bảo tôi đừng sợ.

Viên kẹo hôm đó không ngọt, không có quái vật xuất hiện.

Tôi rất vui.

Cô Triệu tôi thông minh, tiếp thu nhanh, nên cố gắng thuyết phục gia đình tôi cho tôi ra thành phố học.

Tôi không biết cách nào, sau đó tôi thật sự theo tới thành phố học, từng không nhịn hỏi .

Cô chỉ :

“Cũng không gì nhiều, tôi chỉ bảo họ, nếu em học tốt, sau này sẽ kiếm nhiều tiền hơn.”

Lúc ấy tôi mới chợt nhận ra, có lẽ đã sớm thấu điều gì đó.

với tôi, học giỏi có thể thay đổi cuộc đời mình.

Tôi ghi nhớ lời đó, vùi đầu học hành, người khác cố gắng, tôi liều mạng.

Mặc kệ gió sương, ăn ngủ thất thường, ngày này qua ngày khác, viết hỏng cả mấy thùng bút, mười đầu ngón tay chai sạn đầy vết.

Những năm tháng đó là quãng thời gian tốt đẹp nhất đời tôi.

Không có tiếng mắng, không có quái vật, cũng không còn nỗi đau.

Sau kỳ thi đại học, tôi buộc phải về làng, lúc chia tay, tôi ôm Triệu khóc rất lâu.

Cô an ủi tôi, bảo với năng lực của tôi, thi đỗ Thanh Bắc Đại học không khó.

Cái tên Chúc Dao là đặt cho tôi.

Người nhà mong tôi c/h/ế/t, sớm đoản mệnh, còn :

“‘Dao’ nghĩa là ngọc đẹp, quý giá và trong sáng.”

tôi sẽ có tương lai tươi sáng, đời sau bình an rộng mở.

“Vậy thì, đã đỗ Thanh Bắc Đại học, sao còn phải g/i/ế/t sạch cả làng?”

Cận Phong ngẩng đầu tôi, giọng có chút khàn.

Nhắc lại đoạn ký ức tăm tối tận đáy địa ngục đó, cảm tôi dồn nén bấy lâu rốt cuộc không thể kìm nén, tôi gào lên, gần như sụp đổ:

“Vì bọn chúng đáng c/h/ế/t!”

“Tôi vốn đã dần dần buông bỏ… Chính bọn chúng đáng c/h/ế/t!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...