4.
Vì tôi là tội phạm đặc biệt nguy hiểm, không thể tháo còng tay, hơn nữa tất cả người trong cục cảnh sát đều vô cùng ghê tởm tôi, nên chẳng ai muốn giúp tôi tắm rửa.
Ngoại trừ một người – Triệu Tinh Tinh.
Cô ấy vẫn chưa rời đi, ngược lại còn chủ nhận lấy việc giúp tôi tắm.
Lúc này như người đã mất hết cảm giác, nhanh gọn tẩy rửa sạch sẽ cho tôi từ đầu đến chân.
Nhìn dáng vẻ của , tôi nở nụ gượng gạo, giọng khinh miệt:
“Cô giáo à, sao vẫn thích lo chuyện bao đồng thế?”
Triệu Tinh Tinh không gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục lau người cho tôi.
Ngược lại, mấy lao công nữ đứng không xa lại không nhịn , trừng mắt tôi đầy căm phẫn:
“Cô Triệu, còn giúp con súc sinh vong ân phụ nghĩa này gì? Loại người như nó chẳng bao giờ nhớ ai đã tốt với mình, ra chuyện tày đình như , c/h/ế/t trăm lần cũng không đủ!”
“Đúng đấy, cứ để nó thối rữa mà c/h/ế/t đi thì hơn!”
Tôi nghĩ Triệu Tinh Tinh sẽ lờ đi sự phỉ nhổ đó, không ngờ đột nhiên ném khăn lau trong tay xuống đất.
Khuôn mặt xưa nay dịu dàng hiền hòa, lúc này hiếm thấy nổi giận:
“Đã kết án chưa?”
“Hả?”
“Tôi hỏi, vụ án đã kết thúc chưa?”
Mấy nữ lao công nhau, không hiểu ý .
Triệu Tinh Tinh tiếp lời:
“Các việc trong cục cảnh sát, tai nghe mắt thấy bao nhiêu chuyện, lẽ nào ngay cả nguyên tắc cơ bản nhất cũng không rõ? Dù học trò tôi có tội, thì cũng để pháp luật phán xét, không tới lượt các đứng đây phán xét thay trời.”
Phía bên kia im lặng chốc lát, sau đó là một tràng lớn vang lên, vài người như thể đang người điên.
“Trời ạ, cứ tưởng này bình thường, ai ngờ cũng là loại chó cắn Lữ Động Tân*!”
(*chó cắn Lữ Động Tân: chỉ người không biết ơn, không phân phải trái)
“Thôi, nhiều gì, người ta có thèm để tâm đâu.”
“Lo chuyện bao đồng, tôi quên mất, giáo mà dạy ra loại học sinh này thì cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Mấy người đó đảo mắt khinh miệt rồi rời khỏi phòng.
Tôi ngẩng đầu gáy Triệu Tinh Tinh, đang định châm chọc vài câu.
Không ngờ đột nhiên vòng ra sau lưng tôi.
Những ngón tay thon dài luồn vào tóc tôi, chiếc dây thun nhỏ có hoa buộc trên cổ tay lâu nay, giờ đang khéo léo buộc gọn tóc tôi lên.
Cô hoàn toàn không để ý đến thái độ tồi tệ của tôi:
“Một ngày thầy, cả đời là cha mẹ. Dù em có công nhận là giáo hay không, kết cục hôm nay, cũng là do dạy dỗ không đến nơi đến chốn.”
Thời gian tắm của tôi không nhiều, lặng lẽ trò chuyện với tôi rất nhiều, đều là chuyện vặt ở trường, nhỏ nhặt đến mức tưởng như đã bị lãng quên.
Ngay cả việc tôi từng cứu sống một cây non sắp c/h/ế/t trong tiết sinh học thực hành, cũng nhớ.
Thật phiền.
“Chúc Dao, hết giờ rồi.”
Tiếng cảnh sát thúc giục vang lên ngoài cửa.
Bàn tay đang chải tóc tôi mới dừng lại.
Tôi một lần nữa đeo còng tay lạnh lẽo, bước về cánh cửa phán xét.
“Chúc Dao.”
Triệu Tinh Tinh đột nhiên gọi tôi lại:
“Cô còn một điều muốn với em.”
Tôi không dừng bước, thầm nghĩ người này thật phiền, tôi sắp c/h/ế/t rồi còn muốn dạy dỗ lải nhải.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Cơ thể tôi chợt cứng đờ.
“Chúc Dao, chúc em sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.”
Giọng dịu dàng, mang theo sự lắng đọng của năm tháng ấy như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua mọi lớp phòng ngự của tôi, đ/â/m thẳng vào tim.
Cảnh sát áp giải tôi cũng khựng lại, liếc đầy khó hiểu.
“Cô giáo tốt thế này, sao lại dạy ra học sinh như chứ, thật là kỳ lạ.”
Tôi mặc kệ lời than thở của ta, chỉ khi cảm giác dòng nước ấm nóng nhỏ xuống mu bàn tay, mới như bừng tỉnh khỏi mộng.
Tôi nhắm mắt lại, tự giễu.
Xem ra, tôi đã thua rồi.
Biện pháp mềm mỏng, quả thật có hiệu quả.
“Này, cảnh sát.”
Tôi lau nước mắt, kéo tay áo người bên cạnh.
“Dẫn tôi gặp Phó trưởng Cận, tôi sẵn sàng ra sự thật.”
Không ít cảnh sát nghe tin “khúc xương khó nhằn” là tôi cuối cùng cũng chịu mở miệng, liền lén kéo nhau tới cửa trộm.
Dù trước mặt tôi chỉ có Cận Phong và cảnh sát ghi chép, tôi biết ngoài camera giám sát xung quanh, còn có vô số ánh mắt đang dõi theo.
Cảnh sát ghi chép bĩu môi lẩm bẩm:
“Còn giấu cái gì nữa chứ, con này rõ là biến thái, trong miệng nó có ra điều gì tử tế đâu.”
Dù miệng , ánh mắt ta vẫn không nhịn về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu, khẽ .
Tiếng nhỏ dần chuyển thành to, cuối cùng đến điên loạn, nước mắt sinh lý lăn dài.
Khi mọi người tưởng tôi điên thật rồi.
Tôi mở miệng, một câu khiến toàn bộ sững sờ không thốt nên lời.
Bạn thấy sao?