2.
Cánh cửa phòng thẩm vấn lại một lần nữa mở ra, lúc đó đã là ba tiếng sau.
Lần này ngoài cảnh sát, họ còn dẫn tới một người quen cũ của tôi.
Giáo viên chủ nhiệm của tôi – Triệu Tinh Tinh.
Tôi cứ nghĩ sẽ giống như bao người khác, tôi bằng ánh mắt đầy căm ghét, không ngờ khi thấy tôi, phản ứng đầu tiên lại là đôi mắt đỏ hoe.
“Chúc Dao, sao em có thể ra chuyện như ?”
Cô lao tới ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở không thành tiếng:
“Nhất định là có nỗi khổ trong chuyện này đúng không? Ngoan nào, nếu trong lòng em có điều gì ấm ức, hãy với không? Cô không tin em sẽ ra chuyện như thế.”
Nghe giọng nghẹn ngào, tôi không biểu cảm, ngẩng đầu người đàn ông lạ mặt đang đứng ở cửa, khí thế áp đảo, nhếch môi khinh miệt:
“Sao hả, biết những người thân quen với tôi đều c/h/ế/t sạch rồi, nên lôi giáo tới à? Dùng biện pháp cứng không , định đổi sang mềm mỏng?”
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, kéo ghế ngồi xuống:
“Tôi tên Cận Phong, Phó trưởng phòng điều tra hình sự. Vụ án này ảnh hưởng xã hội quá lớn, tính chất đặc biệt nghiêm trọng, nên từ giờ tôi sẽ phụ trách thẩm vấn .”
Ồ, thì ra là đi gọi viện binh. Tôi chẳng bận tâm, xoay đầu qua, đậy cổ tay đã đỏ ửng vì bị còng.
“Này giáo, có thể đứng lên trước không?”
Triệu Tinh Tinh khựng lại, đỏ mắt đứng dậy, tiếng bút gõ lên mặt bàn của Cận Phong vang lên như âm thanh phán xử từ địa phủ.
“Chúc Dao, thành tích của ở trường rất tốt, biểu hiện cũng bình thường, thầy và bè đều đánh giá cao .”
“Hơn nữa, kết quả kiểm tra tâm lý không hề có vấn đề, không có bất kỳ dấu hiệu nào của nhân cách phản xã hội. Cô mình phạm tội không vì lý do gì, tôi không tin.”
Anh ta nheo mắt, đôi mắt sắc bén như thấu lòng người.
Nhưng tôi đã có thể g/i/ế/t cả làng mà không chớp mắt, sao có thể bị dọa bởi ánh mắt đó:
“Cảnh sát các người chẳng phải coi trọng chứng cứ nhất sao? Nếu cho rằng tôi dối, thì đưa ra bằng chứng. Dù sao những gì cần tôi đã rồi, tôi chỉ đang góp sức cho xã hội mà thôi.”
“Chúc Dao, không phải , ở trường em rất tốt, tại sao…”
“Im đi!”
Tôi quát to, bất ngờ cắt ngang lời Triệu Tinh Tinh.
“Không cần đỡ cho tôi, cút ra ngoài!”
Cô bị ánh mắt đỏ ngầu của tôi dọa sợ, môi mấp máy nửa ngày, cuối cùng dưới cái gật đầu ra hiệu của Cận Phong, vừa lau nước mắt vừa rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng rời đi, cảm trong tôi dần ổn định.
Tôi chuyển tầm mắt, mới phát hiện Cận Phong vẫn không rời mắt khỏi tôi, như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt tôi.
“Một học sinh giỏi không có tiền án, biểu hiện xuất sắc, lại ra vụ thảm sát cả làng.”
Anh ta vừa vừa rút từ tập hồ sơ ra vài tờ giấy, bên trên là ảnh chụp tôi từ các góc độ khác nhau lúc bị cảnh sát già thẩm vấn.
“Tôi phải thừa nhận, có tố chất tâm lý vượt xa độ tuổi này và năng lực phản điều tra nhất định.”
“Nhưng, những biểu cảm vi mô vô thức của con người thì không thể giấu .”
“Chúc Dao, đang dối.”
Sự khẳng định trong lời và sự tự tin đầy tính kiểm soát trong ánh mắt ta như thể đã đọc nội tâm tôi. Nhưng tôi chỉ thấy buồn .
“Cảnh sát à, người tự mãn như mà cũng lên chức phó trưởng phòng, Sở Công an thiếu người lắm sao?”
Cận Phong không nổi giận vì lời châm chọc của tôi, ngược lại truy vấn:
“Tôi sai à?”
“Được thôi, đoán đúng rồi.”
Cảnh sát trẻ ghi chép rõ ràng không ngờ tôi lại thẳng thắn thừa nhận như thế, nhất thời ngẩn người.
Tôi liếc chiếc đồng hồ treo tường, lại quay sang Cận Phong:
“Tôi biết là người có tiếng ở đây. Nếu có thể đồng ý một điều kiện, tôi sẽ cho biết sự thật.”
“Loại tội phạm tày trời như mà còn dám ra điều kiện, đúng là không biết sống c/h/ế/t! Cận phó trưởng, không biết ta định giở trò gì nữa, tuyệt đối không thể đồng ý với ta!”
Cận Phong nhướng mày, không để ý tới sự phẫn nộ của cảnh sát trẻ bên cạnh.
Suy nghĩ chốc lát, ta ngẩng lên tôi:
“Cô thử xem. Nếu là muốn xin giảm án, thì xin lỗi, không có cửa đâu.”
Tôi mỉm .
Nếu sợ c/h/ế/t, tôi đã chẳng ra tay.
“Tôi không cần giảm án, tôi muốn ra ngoài một chút.”
Bạn thấy sao?