10.
Đã một năm trôi qua kể từ ngày Chúc Dao bị thi hành án t/ử h/ì/n/h.
Vụ thảm án diệt cả làng từng chấn cả nước ấy, theo tập hồ sơ dần bị cất kỹ, cũng dần dần bị người đời lãng quên.
Khi cảnh sát lần đầu công bố sự thật về vụ án, từng vấp phải không ít sự nghi ngờ từ dư luận.
Lời bàn tán râm ran, thảo luận sôi nổi, từng kỷ lục tìm kiếm nóng.
Nhưng hai người tiếp trực tiếp với vụ án này, lại không mảy may để tâm tới những âm thanh hỗn loạn ngoài kia.
Thượng Châu, tháp Châu.
Tòa nhà cao hàng trăm tầng sừng sững giữa trung tâm thành phố, uy nghiêm và tĩnh mịch.
Trên tầng cao nhất, thấp thoáng bóng người đứng lặng.
Người đàn ông đút tay vào túi áo, thần sắc mơ hồ, lặng lẽ dõi mắt dòng đô thị phồn hoa phía dưới.
Đôi mắt từng thấu lòng người kia thoáng ánh lên tia hoang mang.
Suốt một năm qua, Cận Phong rất nhiều vụ án, đều hoàn thành xuất sắc, trong đầu vẫn không thể xóa đi ký ức về vụ án năm đó.
Anh vốn là vị trưởng phòng trẻ nhất cục thành phố, tương lai sáng lạn.
Vụ án ấy tuy đã kết thúc, lại khiến chìm trong những suy ngẫm sâu sắc, đến mức mỗi khi vụ án gặp bế tắc, lại lặng lẽ đến tháp Châu này.
Vì sao?
Cận Phong tự hỏi.
Có lẽ, để tự nhắc bản thân mãi mãi không quên sứ mệnh của người cảnh sát – bảo vệ công lý.
Có lẽ, để tự nhắc bản thân phải cẩn trọng, toàn diện, không để sót một phần sự thật nào trong từng vụ án.
Ở một nơi khác.
Trong một ngôi làng nhỏ, tiếng vui vang vọng khắp thư đường.
Một dáng người mặc váy trắng ngồi giữa đám trẻ, bọn trẻ ríu rít vây quanh.
“Cô Triệu, sau khi rời khỏi đây, sẽ gì ạ?”
Triệu Tinh Tinh ôm bé trong lòng, khẽ mỉm :
“Sau khi dạy xong ở đây, sẽ đến những nơi khác tiếp tục dạy học, gặp gỡ rất nhiều nhỏ giống các em.”
Cô bé gật đầu lơ ngơ, lại trong trẻo hỏi:
“Cô Triệu, trẻ con như , chẳng lẽ không muốn có một đứa con của riêng mình sao? Là con chắc hạnh phúc lắm!”
Động tác buộc tóc của Triệu Tinh Tinh khựng lại.
Hốc mắt cay xè.
Cô ngẩng đầu về chân trời xa xăm, rất lâu sau, mới khe khẽ đáp:
“Muốn chứ.”
“Vậy Triệu, sẽ đặt tên gì cho con mình? Cô thích con trai hay con hơn?”
“Em biết rồi, chắc chắn Triệu thích con !”
“Không đúng, là con trai!”
Lũ trẻ ríu rít tranh cãi, không ngớt lời.
Gió sắp nổi, Triệu Tinh Tinh đứng dậy, dắt tụi nhỏ vào lớp học, vừa đi vừa dịu dàng đáp:
“Chỉ cần con bé chịu đến con , đời này dù là trai hay , đều thương.”
“Cô Triệu, vẫn chưa sẽ đặt tên con là gì đâu.”
“Cô đã nghĩ ra tên từ lâu rồi.”
Làn gió nhẹ mang theo giọng dịu dàng của vang xa…
“Con bé ấy, tên là Triệu Dao.”
-Hoàn –
Bạn thấy sao?