4
Sự hào phóng bên ngoài của Miêu Bội lập tức thu hút cảm và lời khen từ đám người trong làng.
Thấy ta cư xử rộng rãi như thế, những người xung quanh bắt đầu a dua nịnh nọt, rồi tiện miệng hạ thấp tôi.
“Con nhỏ Miêu Bội này đúng là biết điều, hiểu chuyện, trách gì người ta vừa hiền lành vừa mắn đẻ, một lần sinh luôn hai đứa, mà còn là một trai một nữa chứ!”
Nói xong còn cố liếc xéo tôi một cái.
“Không giống như ai kia trong làng, chồng không thương, mẹ chồng không quý, với người làng thì lạnh nhạt, lại còn đang mang cái thai èo uột, chỉ tổ tốn cơm tốn gạo. Không biết sau này sống thế nào cho nổi.”
“Phải đấy, mà còn dám đứng đây tám chuyện với tụi mình, như không biết cả làng ai cũng ghét bỏ không bằng!”
Đúng lúc này, người thân “từ bi nhân hậu” của tôi thấy mọi người bắt đầu quá lời, bèn giả bộ đứng ra hòa giải.
“Các bác ơi, những lời này trước mặt tớ và Linh Nhi thì hơi quá rồi đó. Dù Linh Nhi không thích giao du, nhà thì nghèo, sinh con xong cũng không tiệc đầy tháng, các bác cũng đừng mấy lời tổn thương người ta như chứ!”
“Xem như nể mặt tớ, sau này đừng mấy chuyện như thế nữa nhé!”
Vừa dứt lời, đám bác trai bác ấy mặt đỏ bừng lên, có phần xấu hổ.
Sau đó bẻ lái, vừa xin lỗi tôi lấy lệ, vừa quay sang tâng bốc Miêu Bội không tiếc lời.
“Vừa nãy là tụi bác lỡ lời thôi, già rồi nên miệng không theo kịp đầu óc, xin lỗi nhé!”
Xin lỗi thì hời hợt, đến khi khen Miêu Bội thì lại đầy thành ý.
“Linh Nhi có một người chí cốt như con không rời không bỏ, luôn bênh vực và bảo vệ như , đúng là phúc đức kiếp trước để lại đấy! Bác nghe con, sau này sẽ không xấu nó nữa.”
“Ừ đúng rồi đó, trong làng mình ai cũng là người một nhà, sáng gặp, chiều gặp, phải sống hòa thuận với nhau mới tốt.”
Nói xong, mấy người kia gật đầu lia lịa, còn tự trách mình tuổi cao mà vẫn không bằng một đứa con nhỏ như Miêu Bội trong cách cư xử.
Tôi đám người hai mặt đó, và cả người thân ngoài ngọt trong dao, chỉ nghe họ chuyện mà cũng thấy buồn nôn.
Nhưng cũng không sao, tôi chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi.
Báo ứng của bọn họ… sẽ sớm tới.
5
Trên đường về cùng Miêu Bội, ta không nhịn mà hỏi tôi:
“Linh Nhi à, cậu thật đúng là khiến người ta sốt ruột chết đi ! Bọn họ cậu như , sao cậu không cãi lại một câu nào ?”
Tôi , giả vờ như không có gì.
“Ôi dào, không sao, họ thích gì thì thôi. Ai mà chẳng từng bị sau lưng? Với lại, họ đều lớn tuổi cả rồi, mình tranh cãi với họ thì có ra gì đâu.”
Miêu Bội bộ tức giận, ra vẻ thất vọng vì tôi quá nhu nhược.
“Cậu đó! Tớ thật chẳng biết gì với cậu nữa!”
Nếu là kiếp trước, nghe ta , tôi còn tưởng ta thật lòng lo cho tôi.
Chỉ tiếc là… giờ tôi không còn là con bé Linh Nhi ngây thơ, cả tin như ngày xưa nữa rồi.
Tôi hiểu quá rõ — ngoài mặt ta ra vẻ nghĩ cho tôi, trong lòng lại mong tôi càng thê thảm càng tốt.
Nghĩ đến đây, lửa giận lại bốc lên trong lòng.
Tôi bèn lái sang chuyện khác, tính gượng gạo vài câu rồi ai về nhà nấy.
Không ngờ lại bị ta lôi vào chủ đề đó lần nữa.
Vừa , ánh mắt ta đã vô thức dời sang cổ tôi.
Phát hiện tôi vẫn chưa đeo viên ngọc chuyển vận, ta lập tức nổi giận chất vấn.
“Viên ngọc chuyển vận tớ đưa cậu đâu rồi? Sao vẫn chưa đeo vào cổ?”
Thấy ta kích như , tôi liền đưa tay sờ vào túi áo, ra vẻ vô tư để trấn an.
“Ở trong túi đây mà. Đồ cậu tặng tớ sao dám không đeo chứ? Yên tâm đi, về nhà tớ sẽ tìm dây xỏ vào rồi đeo ngay.”
Nói xong, tôi mỉm khẽ khàng.
Lúc này sắc mặt ta mới dịu xuống một chút, dù tôi đã cam đoan rõ ràng như thế, ta vẫn không yên tâm mà dặn thêm lần nữa:
“Phải nhớ đeo vào đấy nhé!”
Tôi khẽ mím môi, gật đầu.
“Yên tâm, tớ nhất định sẽ đeo.”
Cậu mong tớ đeo đến thế, sao tớ không đeo .
Chẳng qua thứ tôi đeo không phải viên mà cậu đưa, mà là viên tôi đã chuẩn bị từ trước.
Miêu Bội, kiếp này cậu cứ chờ mà sinh ra một đứa khổng lồ đi nhé!
Bạn thấy sao?