Mỗi lần nghe người ta khen tôi, chê bai ta, là ta lại ghen tỵ, lại tức tối.
Cho nên cái chết của tôi là xứng đáng.
Tôi chết rồi thì không còn ai tranh giành với ta nữa.
Ngọn lửa hừng hực bao trùm lấy thân thể tôi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng nước trong cơ thể bị bốc hơi, cuối cùng là tiếng mạch máu vỡ tung.
Nước mắt vẫn còn đọng trong hốc mắt, tôi bị đám người ngu muội kia thiêu sống mà chết tức tưởi.
Trong số tất cả bọn họ, người tôi hận nhất chính là Miêu Bội.
Tôi thề, nếu có cơ hội sống lại, tôi nhất định sẽ khiến ta không chết cũng sống không nổi!
Có lẽ ông trời thương xót, nghe lời thỉnh cầu của tôi, tôi thật sự đã sống lại một lần nữa.
Lúc mở mắt ra, gương mặt độc ác của Miêu Bội lập tức xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Cô ta vẫn giả tạo như trước, chỉ là lớp vỏ đó che giấu quá khéo léo,
Khiến kiếp trước tôi chẳng thể ra điều gì bất thường.
Tôi gắng sức đè nén cơn hận trong lòng, tiếp tục diễn nốt vở kịch vừa rồi.
Cô ta không hề nhận ra sự thay đổi của tôi, vẫn nở nụ giả lả như thường.
“Chị em tốt cả mà, cậu khách sáo với tớ gì.”
Tôi cũng gượng, gật đầu tỏ vẻ đồng .
Sau đó, ta tưởng kế hoạch lần này vẫn trót lọt như trước.
Tưởng rằng thần không hay, quỷ không biết, tội ác sẽ mãi mãi không ai phát hiện.
Yên tâm rời khỏi nhà tôi.
3
Đợi ta vừa đi khuất, tôi lập tức bắt xe đến vườn thú.
Tại đó, tôi tìm con voi cái to lớn và khỏe mạnh nhất trong chuồng.
Treo viên ngọc chuyển vận người kia lên cổ nó, còn đặc biệt rút ra vài tờ tiền trăm nghìn đưa cho nhân viên chăm sóc.
Tôi dặn dò kỹ lưỡng: trong vòng mười tháng tới, tuyệt đối không tháo viên ngọc ra, nếu không, con voi này sẽ chết đấy.
Nhân viên nhận tiền, gật đầu cam đoan:
“Cô cứ yên tâm, mười tháng sau tôi nhất định trả lại viên ngọc nguyên vẹn.”
Tôi mỉm cảm ơn rồi rời khỏi vườn thú.
Sau đó lập tức gọi xe quay về làng.
Tôi đứng yên về phía nhà Miêu Bội.
Thích tráo thai chứ gì? Được thôi, lần này tôi cho đổi — đổi một cái thật to!
Về tới làng, tôi lại bắt gặp Miêu Bội đang đi dạo.
Cô ta vẫn đang vui vẻ trò chuyện với mấy bác trong làng.
Nhưng toàn bộ sự ý của tôi lại dồn vào cái bụng kia.
Tôi không khỏi thở dài cảm thán — viên ngọc chuyển vận kia quả là “thiêng” thật đấy!
Vừa mới treo lên cổ con voi khổng lồ, bên này bụng Miêu Bội đã phồng lên thấy rõ bằng mắt thường.
Có lẽ chưa tới mười tháng, ta đã phải sinh sớm rồi!
Tôi thầm trong bụng, vừa tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt Miêu Bội.
Chỉ thấy ta vẫn đang hớn hở khoác lác.
“Đừng nha, em dám cá luôn lần này em mang long phụng thai đó!”
Cô ta tràn đầy tự tin khoe khoang trước mặt mọi người.
Sau đó không quên đá xéo tôi thêm một câu…
“Bụng của Linh Nhi nhỏ thế, lại còn lép như thế này, là biết đứa con lần này lại là con còi cọc, thiếu dinh dưỡng cho xem.”
Nói đến đây, Miêu Bội còn giả vờ tỏ ra quan tâm như người tốt.
“Đã bảo cậu ăn nhiều vào, ăn nhiều vào mà không chịu nghe. Giờ thì thấy chưa, em bé lớn chậm là phải!”
Vừa nghĩ đến chuyện đã gài viên ngọc chuyển vận kia lên cổ con voi, lòng tôi liền vui sướng.
Cho nên dạo gần đây dù ta có khó nghe cỡ nào, tôi cũng chẳng buồn để tâm — vì ngày tháng yên ổn của ta chẳng còn bao lâu nữa đâu.
Tôi kiên nhẫn phụ họa theo.
“Phải rồi! Phải rồi, sao mà so với cậu chứ, lần này cậu mang thai long phụng, chắc chồng với bố mẹ chồng cậu mừng phát khóc luôn ấy chứ!”
“Tớ còn nghe , trong làng mình thì cậu là người đầu tiên mang thai long phụng đấy nhé, đến cả trưởng thôn còn bảo ba mẹ con nhà cậu là phúc tinh mà ông trời ban cho.”
Nghe tôi , ta chẳng hề tỏ vẻ khiêm tốn, ngược lại còn có chút đắc ý.
Khóe miệng nhếch lên, cái ánh mắt khinh thường tôi suýt nữa lộ rõ ra ngoài.
“Đó là đương nhiên rồi, còn phải sao? Đến lúc sinh con, nhất định phải mời mọi người đến uống tiệc đầy tháng, mở một trăm bàn, ăn uống no say không cần khách sáo.”
“Còn Linh Nhi,” ta bất ngờ quay sang tôi, “cậu cũng phải cố gắng lên nhé. Tớ sinh một đôi long phụng, thì ít nhất cậu cũng nên sinh một bé trai đi. Đến lúc đó hai đứa mình cùng tổ chức đầy tháng, cho cả làng ngập tràn hỷ khí.”
Cô ta rõ ràng biết rất rõ chuyện đã dùng tà thuật tráo đi thai nhi trong bụng tôi, khiến tôi chẳng thể sinh con trai, càng không thể sinh ra đứa trẻ lành lặn. Vậy mà vẫn cố mấy lời cay độc như thế để mỉa mai tôi.
Nhưng không sao, ta không biết, đời này kết cục đã không còn như kiếp trước nữa.
Dù ta có tính toán tỉ mỉ đến mấy, cuối cùng cũng chỉ tự vả vào mặt mình thôi.
Bạn thấy sao?