Viễn Đường – Chương 4

Chương 4

“Phải.” – Tôi khẽ – “Thậm chí còn chẳng nhận ra tôi liên lạc với ít đi, vì đang dốc sức giúp Trần Hỉ ôn tập, dù biết, tôi chưa bao giờ thích ta.”

“Không phải… không phải đâu. Anh chưa từng thích ta, Sơ Đường, sai rồi… Anh thật sự không biết đêm hôm đó xảy ra chuyện như . Nếu biết, tuyệt đối không để em một mình!”

“Mọi chuyện đã qua rồi.” – Tôi lắc đầu – “Chỉ là bây giờ muốn một lý do, nên tôi cho một lý do, chỉ thôi.”

“Anh không thích Trần Hỉ! Anh thật sự không thích! Anh chưa bao giờ nghĩ ta là vấn đề giữa chúng ta. Anh giúp ta ôn bài, tính điểm, chỉ vì thấy hoàn cảnh ta đáng thương, chỉ là tiện tay thôi. Nếu thích ta, nếu muốn ở bên ta, thì đã không nghiêm túc lên kế hoạch tương lai của chúng ta như thế!”

“Tin đi, Sơ Đường!” – Cậu ta nắm chặt lấy tay tôi.

“Chỉ là thương thôi sao?” – Tôi rút tay ra, giọng lạnh băng – “Lục Thời Dã, chỉ là biết tôi sẽ không rời bỏ , nên mới tận hưởng sự ngưỡng mộ và cảm của một khác. Đừng bảo với tôi là không biết ta luôn thích .”

Tôi nhấp một ngụm cà phê. “Thật ra cũng không sao cả. Anh chỉ là chưa quen với việc tôi rời đi mà thôi. Tôi cũng từng nghĩ mình không thể rời xa , như tôi đã hôm chia tay…”

“Thời gian, khoảng cách… rồi cũng sẽ xóa nhòa mọi thứ. Làm gì có ai không thể rời bỏ ai mãi đâu?”

“Anh không muốn thế!” – Cậu ta siết chặt nắm tay, rồi đột nhiên cúi đầu.

“Anh không chia tay! Anh không chia!”

Một giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.

Rồi giọt thứ hai, thứ ba…

“Sơ Đường, mười ba năm rồi… Em không thể bỏ là bỏ . Anh sẽ cắt đứt với ta, sai rồi, sẽ sửa. Mình đừng chia tay, đừng mà… không?”

Tôi vào đôi mắt đỏ rực của cậu ta, trong ngực cũng nhói lên một tia đau đớn.

Tôi hiểu, đó là cơn đau khi gỡ bỏ.

Cậu ta cậu ta đã lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi – mà tôi, chẳng lẽ chưa từng?

Cậu ta không biết rằng, trong chiếc hộp nhạc tôi tặng cậu ta năm cậu ta 18 tuổi, tôi đã lén giấu một cơ cấu nhỏ.

Đó là món quà tôi định tặng sau kỳ thi đại học.

Là những mong ước cả đời tôi dành cho chúng tôi.

Nhưng giờ… đã không còn cần thiết nữa.

“Lục Thời Dã.” – Tôi lắc đầu.

“Về đi.”

“Chúng ta… không thể quay lại nữa rồi.”

9

Lục Thời Dã không quay về.

Cậu ta đến Đại học Kinh Đô mỗi ngày.

Tôi lên lớp, cậu ta ngồi hàng ghế cuối.

Cậu ta mua sẵn đồ uống tôi thích, giữ chỗ trước cho tôi, thậm chí không biết từ đâu mà lấy thẻ ăn, mỗi lần tôi đến căn tin thì cậu ta đã lấy phần ăn tôi thích sẵn rồi, ngồi đợi.

Đến kỳ kinh nguyệt, cậu ta chuẩn bị sẵn nước đường đỏ; trời mưa thì mang thêm ô và áo khoác, đứng đợi trước cửa lớp.

Cậu ta tất cả mọi thứ ấy một cách rất đương nhiên, như thể chúng tôi vẫn còn là một đôi thanh mai trúc mã.

Nhưng lần nào tôi cũng không đến, cũng không để ý đến cậu ta.

Nó đã trở thành vở kịch độc diễn của riêng cậu ta.

Bạn cùng phòng tò mò hỏi tôi:

“Đó là trai cậu à?”

Tôi đáp: “Bạn trai cũ.”

“Hả trời!” – Các nàng hét lên – “Bạn trai cũ mà vừa đẹp trai vừa si như , cậu nỡ chia tay thật hả? Hay là quay lại đi!”

Cậu ta cứ thế kiên trì suốt một tháng.

Rồi trong một buổi hoạt của câu lạc bộ, tôi có người theo đuổi mới.

Đó là một học trưởng năm ba, là chủ tịch câu lạc bộ khởi nghiệp của trường. Ngoại hình sáng sủa, chơi bóng rổ giỏi, còn đang điều hành một công ty nhỏ của riêng mình ngay khi vẫn còn là sinh viên.

Anh ấy chặn tôi lại trước căn tin.

“Sơ Đường, từ hôm em nhập học tôi đã ý đến em rồi.” Anh ấy rất lịch sự. “Tôi muốn hỏi, em có trai chưa?”

Đơn giản. Trực tiếp.

Và cảnh đó — trùng hợp — lại bị Lục Thời Dã thấy.

Cậu ta cuống quýt muốn bước tới, như thể những lần tuyên bố chủ quyền ngày xưa thời cấp ba vẫn còn có tác dụng, chỉ mới đi hai bước, bỗng khựng lại.

Vì cậu ta đã nghe thấy tôi đáp:

“Tôi không có trai.”

“Tốt quá rồi.” – Anh học trưởng tươi.

Sau khi ấy đi, tôi vừa quay người thì bị kéo lại.

“Đừng đồng ý với ta…” – Tôi chạm phải đôi mắt đỏ ửng của Lục Thời Dã. – “Sơ Đường, ơn, đừng đồng ý với ta…”

Tôi chợt nhớ đến cuộc điện thoại từ dì Lục tối qua.

“Sơ Đường à, chuyện cảm của bọn trẻ bọn bác không can thiệp. Con đỗ vào Kinh Đại, ai cũng mừng cho con… nếu Thời Dã không quay về, thì Nam Đại không giữ học bạ nữa.”

“Con biết nó đã cố gắng vì các cuộc thi cỡ nào rồi mà… Xem như bác xin con, con khuyên nó về lại trường có không?”

Tôi Lục Thời Dã, nhẹ giọng :

“Lục Thời Dã, nên quay về rồi.”

0

Lục Thời Dã ban đầu không chịu quay về.

Nhưng ba ngày sau, cậu ta vẫn phải về lại Nam Thị.

Bởi vì bà nội Lục đổ bệnh.

Hai ngày sau, tôi nhận cuộc gọi từ ông nội.

“Tiểu Đường à, chắc con phải về một chuyến rồi.”

“Có chuyện gì ông?”

“Haiz… chẳng phải tại cái thằng nhóc nhà họ Lục. Nó sống chết không chịu đi học, đòi bỏ học để ôn lại thi vào Kinh Đại. Ông nội Lục, bà nội Lục vì nó mà tức đến phát bệnh rồi.”

“À phải, nó còn tuyên bố tuyệt thực. Con cũng biết sức khỏe nó từ nhỏ chẳng tốt, giờ đổ bệnh rồi, là ông dùng chương trình y tế riêng của nhà mình gọi bác sĩ tới truyền dịch tận nhà đấy.”

Ông thở dài: “Ông biết con đã dứt khoát chia tay rồi, ông nội Lục và bà nội Lục từ nhỏ thương con không ít. Con về khuyên nó một câu, bảo nó mau cút về trường học đi, đừng loạn nữa.”

Vậy là tôi đặt chuyến bay sớm nhất về lại Nam Thị.

Vừa thấy tôi, bà nội Lục đã lau nước mắt.

“Con xem hai đứa đang yên đang lành, sao lại thành ra thế này? Thời Dã gì con thì với bà, bà đánh cho nó một trận, không?”

Tôi lắc đầu: “Bà nội, bà giữ sức khỏe quan trọng hơn. Để con lên khuyên ấy.”

Nhưng khi tôi lên tầng, lại thấy Trần Hỉ đang đứng trước cửa phòng Lục Thời Dã.

Cô ta đang bưng một bát cháo, giọng nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

“Cút đi! Ai cho đến?” – Bên trong vang lên tiếng hét.

“Em thay mẹ em tới. Mẹ em hôm nay bị ốm.” – Trần Hỉ lại giống như mọi lần, còn chưa đã rơm rớm nước mắt. “Anh không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho người thật lòng chứ?”

Bên trong có tiếng đạp mạnh vào cửa. “Tôi bảo cút! Cô nghe không hiểu à?!”

“Em không cút!” – Trần Hỉ cố chấp. “Em không vô như ấy! Em không chịu nổi khi thấy vì một người không đáng mà hành hạ chính mình!”

“Hôm nay không ăn, em cũng sẽ nhịn! Anh tuyệt thực không đi học bao lâu, em cũng nhịn ăn nghỉ học cùng bấy lâu!”

“Cô ăn hay không thì liên quan gì đến tôi? Cút!”

Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt Lục Thời Dã đang ảm đạm bỗng nhiên sáng bừng.

Cậu ta thấy tôi.

“Tiểu Đường…”

Cậu ta lập tức đẩy Trần Hỉ sang một bên. “Em về rồi à? Em đến từ lúc nào ?”

“Vừa mới.” – Tôi điềm tĩnh – “Nếu thấy không tiện, tôi có thể quay lại sau.”

“Em gì thế…” – Ánh mắt cậu ta lập tức đỏ lên – “Anh biết ngay em sẽ không bỏ mặc mà…”

Tôi im lặng một lát. “Lục Thời Dã, như thế này… quá trẻ con rồi.”

“Vào đây đi.” – Cậu ta siết chặt tay tôi kéo vào phòng, coi Trần Hỉ như không khí. “Anh đã lên kế hoạch ôn thi lại rồi, để cho em nghe chi tiết. Em chỉ cần đợi một năm thôi, một năm thôi là đủ…”

Không ngờ Trần Hỉ bỗng vươn tay chắn ngang trước mặt chúng tôi.

“Tránh ra!” – Lục Thời Dã lạnh giọng.

“Anh nhất định phải ngu ngốc như sao? Anh rốt cuộc thích ta ở điểm nào?” – Trần Hỉ gần như bật khóc. “Cô ta ích kỷ, kiêu ngạo, tính cách tồi tệ, chỉ biết bắt hy sinh. Cha mẹ ta là bị ta chết, Lục Thời Dã, còn định vì ta mà dằn vặt bản thân đến bao giờ?!”

“Im miệng!” – Lục Thời Dã tức đến toàn thân run lên. “Cô mà còn xấu Tiểu Đường một câu nữa, tin không tôi tát ngay lập tức? Chuyện của bọn tôi không đến lượt xen vào!”

“Tôi cứ xen vào đấy!” – Trần Hỉ gào lên. “Anh có đánh chết tôi tôi cũng xen vào! Vì thấy đau khổ, tôi còn đau gấp trăm lần!”

Cô ta lại về phía tôi.

“Sơ Đường, thật sự hiểu ấy sao? Thật sự quan tâm ấy sao? Ngoài biết đòi hỏi từ ấy, còn biết gì khác?”

“Dạ dày ấy yếu, mỗi ngày phải ăn cháo đặc biệt cho bao tử, từng pha cho ấy một lần chưa?

Lúc ấy chuẩn bị thi, vẫn phải phơi nắng mỗi ngày chạy sang nhà chỉ vì không muốn ở nhà một mình. Anh ấy luôn luôn là người vì mà cố gắng. Còn , đã từng gì cho ấy?”

Tôi bất chợt bật .

“Tiểu Đường, đừng nghe con điên này !” – Lục Thời Dã cuống quýt siết chặt tay tôi.

Tôi hất tay cậu ta ra, lạnh lùng Trần Hỉ.

“Cô tưởng mình mới là người ấy nhất, đúng không? Cô nghĩ ấy là nạn nhân của một mối tồi tệ, còn là vị cứu tinh?”

“Buồn thật. Anh ấy thấy đáng thương, thấy ấy đáng thương… Hai người cũng hợp đấy chứ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...