6
Hai tháng trôi qua rất nhanh.
Trong khoảng thời gian ấy, Lục Thời Dã thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho tôi.
Lúc đầu tôi còn trả lời kiểu: “Chúng ta chia tay rồi, đừng nhắn nữa.”
Nhưng cậu ta vờ như không nghe thấy, cứ tưởng tôi đang giận dỗi như mọi lần, vẫn nhắn tiếp.
Vì không trả lời thì cậu ta sẽ cứ gửi mãi, tôi phát bực nên thỉnh thoảng cũng chỉ gửi vài cái sticker qua loa cho xong chuyện.
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển của Đại học Kinh Đô, tôi cùng ông nội ăn mừng.
“Ông ơi, ông… có thấy cháu là không nên không?”
Ông nội thổi râu trừng mắt:
“Không nên ở chỗ nào? Ông già rồi chưa mù đâu. Thằng bé nhà họ Lục với con bé Trần Hỉ kia có vấn đề, hôm sinh nhật hôm đó, ông là biết ngay.”
“Ông còn chưa tính sổ vụ nó bắt nạt cháu ông, nó dám đi mách lẻo trước chắc?”
“Trai chưa vợ chưa chồng, cháu với nó đã chia tay, cháu nhà ông điểm cao, đương nhiên phải học Kinh Đại!”
Thời gian nhập học của Kinh Đại sớm hơn Nam Đại, ông nội muốn đích thân đưa tôi đi, nên hai ông cháu tranh thủ đi trước một tuần đến Kinh thị, kết hợp du lịch chơi luôn.
Khi máy bay cất cánh, những tòa nhà ngày càng nhỏ dần dưới tầm mắt, lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng: tôi thực sự rời đi rồi.
Tôi đổi số điện thoại mới tại Kinh thị, đăng ký lại app chat, chỉ kết với vài người thân thiết như Yểu Nhạc.
Sau khi tôi khai giảng, ông nội cũng đi du lịch nước ngoài luôn.
Một tuần sau, khi tôi đang cùng một đàn trên đường đến văn phòng giáo sư thì nhận cuộc gọi của Yểu Nhạc.
“Sơ Đường, có chuyện rồi, nghe Lục Thời Dã không đi nhập học ở Nam Đại.”
Tôi sững người: “Cái gì cơ?”
“Hình như sau khi kết thúc trại huấn luyện, ta đến nhà cậu tìm cậu. Nhưng cả ông nội lẫn cậu đều không ở nhà, ta tưởng cậu đi chơi đâu đó. Không hiểu sao lại theo Trần Hỉ đến dự buổi tụ họp tân sinh viên chung của Nam Đại với Đại học Y Nam Thành.”
“Vì cậu đổi số rồi nên không thấy vòng bè của Trần Hỉ. Mấy ngày đó ta đăng cả chục tấm ảnh kiểu chín ô, tấm nào cũng có Lục Thời Dã. Không biết còn tưởng hai người là một đôi.”
“Đến ngày nhập học, cậu vẫn không xuất hiện, điện thoại ông nội cậu và cậu đều không ai nghe, Lục Thời Dã mới bắt đầu cuống lên, đi khắp nơi tìm cậu, hỏi khắp các group ai biết cậu ở đâu. Anh ta còn đến tận trường cấp ba mình, gặp chủ nhiệm thì mới biết: cậu không hề đăng ký Nam Đại, mà là… Kinh Đại.”
“Nghe chủ nhiệm còn bất ngờ lắm, bảo cứ tưởng Lục Thời Dã biết rồi, vì là cậu nhờ nhà trường giữ kín chuyện đậu Kinh Đại.”
“Hôm qua ta tìm tớ, cả người trông tệ lắm: râu mọc đầy mặt, tóc tai bù xù. Anh ta hỏi tớ có biết vì sao cậu lại đăng ký Kinh Đại không. Tớ : cậu không tự hiểu à?”
“Tớ đưa cho ta xem vòng bè của Trần Hỉ. Tớ : Anh với Trần Hỉ cứ dây dưa như thế, ai cũng ra, còn mong Sơ Đường mãi nhẫn nhịn chắc?”
“Anh ta không biết chuyện ảnh trên vòng bè, tớ thì thấy… hình như ta không dối đâu…”
“Tớ nghĩ… có thể… ta sẽ đi tìm cậu.”
“Không phải có thể. Anh ta đến rồi.”
Tôi hạ điện thoại xuống, ngẩng đầu người đang đứng ngay trước mặt mình.
7
Lục Thời Dã trông thật sự tiều tụy.
Mắt thâm quầng, vành mắt đỏ hoe, cả người mệt mỏi đến tột cùng, đâu còn chút dáng vẻ tự tin, phong lưu của “nam thần nhất trung” ngày nào.
“Tiểu Đường, cậu à?” – đàn bên cạnh tôi hỏi.
“Ừ.”
“Trông như đến tìm cậu có việc. Hay để tớ đi lấy biểu mẫu hộ nhé?”
Tôi lắc đầu. “Không cần đâu, tớ đi cùng cậu.”
Lúc đi ngang qua Lục Thời Dã, cậu ta bất ngờ nắm lấy tay tôi.
“Sơ Đường.”
“Tôi có việc quan trọng cần đến văn phòng giáo sư.” – Tôi gạt tay cậu ta ra – “Có gì sau đi.”
Nói xong, tôi đi thẳng vào tòa hành chính. Hai mươi phút sau quay lại, Lục Thời Dã vẫn còn đứng đó.
Đàn liếc cậu ta rồi hỏi tôi:
“Cậu có cần giúp không? Người kia trông không ổn chút nào…”
“Không sao đâu, cảm ơn .” – Tôi mỉm – “Là học cũ thôi.”
Anh ấy gật đầu. “Nếu cần gì thì gọi cho .”
Tôi đưa Lục Thời Dã đến quán cà phê gần cổng trường.
Chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
“Anh cần một lời giải thích.” – Cậu ta .
“Chúng ta đã chia tay rồi.”
Cậu ta sững sờ tôi. “Chỉ vì giúp ta tính điểm thôi sao?”
“Cứ cho là đi.”
“Em có biết mình đã quyết định chuyện gì không?! Lúc trước chính em là muốn cùng học ở Nam Đại, giờ thì em thay đổi mà chẳng thèm một lời, Sơ Đường, em rốt cuộc coi là gì?!”
Coi là gì?
Buồn thật.
Tôi điềm tĩnh đáp: “Là trai cũ.”
“Đã là trai cũ rồi thì tôi học ở đâu, có cần thông báo với nữa không?”
“Vì sao? Em thích người khác rồi à? Là cái tên lúc nãy sao?”
Tôi bật khinh. “Ha, Lục Thời Dã, ở bên Trần Hỉ lâu quá, kỹ năng suy diễn vớ vẩn cũng tiến bộ rồi đấy.”
Tôi đứng dậy.
“Nếu đến đây để trách móc, để áp đặt trách nhiệm kết thúc mối quan hệ này lên đầu tôi, thì chúng ta chẳng có gì để .”
Tôi cầm túi lên định đi, lại bị cậu ta kéo tay giữ lại.
Cả người cậu ta đang run lên.
“Thời gian mười ba năm, mười ba năm đó…!” – Cậu ta ngẩng đầu, vành mắt đỏ lên – “Chỉ vì một lần giúp ta tính điểm, mà em đã muốn rời khỏi rồi sao? Em đã sớm chán ngán , sớm muốn bỏ rơi rồi đúng không? Sơ Đường, sao em có thể nhẫn tâm như … Bao nhiêu năm như thế, em đi là đi, em thật sự không có chút cảm nào sao?!”
“Em có biết trong suốt trại huấn luyện ở Nam Đại, mỗi ngày đều lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta không?
Anh nghĩ: cuối cùng thì chúng ta cũng đã vào đại học rồi, sau này có thể quang minh chính đại ôm em, hôn em. Mình có thể cùng nhau ăn cơm ở căn tin, cùng đi xem phim, cùng học ở thư viện. Chúng ta sẽ là cặp đôi đẹp nhất trong trường.
Anh còn nghĩ: tốt nghiệp xong thì sẽ cưới em…”
“Ngay cả buổi tụ họp tân sinh viên, cũng chỉ đi vì nghe có tiền bối từ khoa Quản trị Kinh doanh Nam Đại chia sẻ kinh nghiệm. Em biết không? Trong mấy ngày em bay ra Kinh thị nhập học, đang gì không?”
“Anh đang tìm tư liệu về khoa Kinh doanh Nam Đại cho em. Vừa tìm vừa tưởng tượng…
Nếu hôm em nhập học, đưa những tài liệu này cho em, chắc em sẽ vui lắm nhỉ…”
Đôi mắt cậu ta đỏ như máu. “Anh như một thằng ngốc, suốt ngày mơ về tương lai của chúng ta. Còn em thì sao? Hả?”
“Chơi như thế, em vui lắm đúng không, Sơ Đường? Rất vui đúng không?!”
Tôi lặng lẽ cậu ta.
Uất ức. Tuyệt vọng. Vỡ vụn.
Tôi ngồi xuống lại ghế đối diện cậu ta.
“Lục Thời Dã, có biết vì sao vừa thi đại học xong, tôi lập tức bắt đầu xây dựng kế hoạch dịch vụ y tế cá nhân của Tập đoàn Sơ thị không?”
8
Cậu ta sững người.
“Tối ngày 8 tháng 5, ông nội tôi còn đang trên máy bay, Vương và dì Vương đều tan , tôi ở nhà một mình, gọi một cái bánh kem dâu, không để ý bảng thành phần, trong lớp kem có trộn nước xoài.” – Tôi bình tĩnh kể.
“Tôi không biết trong đó còn có gì khác khiến tôi dị ứng hay không, lần phát tác đó là nặng nhất từ trước đến giờ. Tôi không thở nổi, chân mềm đến mức đứng không vững, tôi gọi cho mấy lần, đều không nghe máy.”
“Sau đó tôi gọi 120. Trong lúc chờ xe cấp cứu, tôi vẫn tiếp tục gọi cho . Chẳng bao lâu sau, xe đến. Tôi gần như phải bò ra tận cổng biệt thự để mở cửa cho nhân viên cấp cứu.”
Lục Thời Dã chết lặng tôi.
“Khi bị đưa lên xe, tôi thật sự nghĩ mình có lẽ sẽ chết như thế. Xe cứu thương đi ngang qua nhà , tôi chỉ mong nhận ra, mong có thể đi cùng tôi.”
“Tôi thật sự rất sợ bệnh viện. Đêm đó tôi nghĩ đến ba mẹ, tôi không muốn chết một mình trong viện, cứ thế khóc mãi, khóc đến mức y tá phải đến an ủi. Mãi đến nửa đêm, triệu chứng dị ứng mới giảm, tôi từ chối nhập viện, tự mình gọi xe về nhà.”
“Lúc ấy, gọi cho tôi.”
“Anh còn nhớ không? Tôi hỏi tại sao không nghe điện thoại. Anh đã gì?”
Mặt Lục Thời Dã lập tức trắng bệch.
“Anh , đang giúp Trần Hỉ ôn tập. Để ta tập trung, hai người đã thỏa thuận không ai đụng vào điện thoại.”
“Sơ Đường… không biết… thật sự không biết… nếu biết, tuyệt đối không…”
“Đúng là không biết, vì khi đó, tôi đang đứng ngay dưới nhà .”
Tôi lắc đầu, khẽ.
“Kỳ lạ thật, khi gọi mãi mà không ai bắt máy, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Tôi không phải trẻ con, tự đi viện cũng đâu có sao. Nhưng nghe lý do, tôi lại thấy khó chịu hơn cả dị ứng.”
“Tôi ánh đèn sau rèm cửa nhà , không hiểu sao lại nhớ đến năm tôi mười lăm tuổi. Trên đường đi học, tôi bị xe điện tông phải, đầu bị đập, chảy máu. Vết thương không lớn, mà bỏ luôn cả trận chung kết thi Olympic Toán hôm đó, cõng tôi chạy đến bệnh viện.”
“Tôi mắng là đồ ngốc, lại nghiêm túc : ‘Sơ Đường, em phải nhớ, chỉ cần em cần, bất cứ lúc nào, cũng sẽ đến bên em.’”
“Tôi bắt đầu tự trách mình. Anh biết mà, hai năm nay tôi luôn tự hỏi: có phải tính tôi quá tệ không, có phải tôi quá nhạy cảm, quá khó chiều, đòi hỏi quá nhiều? Nhưng khi đứng dưới nhà , đèn trong phòng và Trần Hỉ lần lượt tắt, bỗng nhiên tôi… buông bỏ rồi.”
“Tôi không rõ từ bao giờ, chàng trai từng luôn chạy về phía tôi, trong mắt lại bắt đầu có hình bóng người khác. Anh có thể cùng người khác chê bai tính tôi xấu, có thể vì người khác mà quên mất tôi.”
“Có lẽ đó là lựa chọn của . Tôi mãi mãi không thể trở thành kiểu con dịu dàng như Trần Hỉ. Cãi nhau cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ba người chúng ta… không cần phải khổ sở như nữa.”
Lục Thời Dã ngây người tôi.
“Vậy nên… một tháng trước kỳ thi, em đã quyết định rời xa rồi?”
Bạn thấy sao?