Viễn Đường – Chương 2

Chương 2

4

Yểu Nhạc đi ra cùng tôi.

“Xin lỗi cậu nhé, Sơ Đường.” Cô ấy hơi áy náy. “Tớ không nên đôi co với ta, cứ mua thêm một ly cho xong, có lẽ cậu cũng sẽ không cãi nhau với Lục Thời Dã.”

“Tại sao phải mua?” Tôi bước rất nhanh. “Chỉ vì ta tỏ ra đáng thương thì có thể sai rồi bắt người khác gánh chịu à?”

“Hơn nữa…” Tôi khựng lại, “Chiều nay tớ đã chia tay với Lục Thời Dã rồi.”

Yểu Nhạc đi bên cạnh tôi, không gì.

“Cậu không tin?”

Cô ấy thở dài.

“Nói thật đấy, Sơ Đường, không ai tin là cậu thật sự sẽ chia tay với Lục Thời Dã cả. Huống hồ, cậu nỡ sao?”

Trên xe về nhà, trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại câu của Yểu Nhạc.

“Cậu thật sự nỡ sao?”

Cách biệt thự còn khoảng một cây số, tôi bảo Vương dừng xe, tôi muốn đi bộ một lát.

Lần đầu tiên tôi gặp Lục Thời Dã, chính là ở con đường này.

Khi đó tôi vừa ông nội đón về nhà cũ, dọc đường đi ai cũng chỉ trỏ bàn tán.

“Chính là con bé đó, cứ đòi bố mẹ phải về tổ chức sinh nhật cho nó, kết quả giữa đường xảy ra chuyện…”

“Đáng tiếc thật, một cặp vợ chồng giỏi giang như thế mà…”

“Haiz… nếu không phải đứa bé này bướng bỉnh, ông cụ Sơ sao lại phải chịu cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh…”

Tối hôm đó, tôi lén tránh mọi người, một mình đi đến hồ sau biệt thự, rồi nhảy thẳng xuống.

Tôi nghĩ, nếu tôi chết rồi, liệu có thể đổi lại cha mẹ không.

Tôi không biết Lục Thời Dã xuất hiện bằng cách nào, cậu ấy đã liều mạng kéo tôi lên.

Từ lúc đó, thằng nhóc năm tuổi ấy cứ bám theo tôi không rời, cứ như sợ tôi lại tìm cơ hội nhảy xuống nữa.

Sự ra đi của cha mẹ khiến tính cách tôi trở nên tồi tệ. Tôi ghét bản thân, cũng ghét tiếp với người khác, dù tôi đuổi mắng, lấy gấu bông ném vào cậu ấy, Lục Thời Dã cũng chẳng giận, chẳng bỏ đi.

Người lớn nhà họ Lục bảo cậu ấy về, cậu ấy nghiêm túc trả lời:

“Con không đi, con phải kỵ sĩ bảo vệ công chúa.”

Ngốc thật.

Tôi nghĩ.

Lúc học mẫu giáo, có mấy đứa trẻ chửi tôi là đứa không có cha mẹ, Lục Thời Dã xông vào đánh nhau với tụi nó.

“Ai ấy không có cha mẹ?!”

Cậu ấy không thắng nổi, miệng thì không chịu thua:

“Ba mẹ tớ chính là ba mẹ của Sơ Đường!”

Đám đông tan rồi, tôi lạnh lùng cậu ấy: “Ba mẹ cậu không phải ba mẹ tớ.”

“Sẽ là mà,” cậu ấy gượng dù đau đến rơi nước mắt. “Sau này cậu gả cho tớ thì sẽ là thôi.”

Có lẽ lòng mềm chính là trong khoảnh khắc ấy.

Hôm đó, tôi đưa tay kéo cậu ấy dậy khỏi mặt đất.

Hai đứa nắm tay nhau, cùng trở về nhà.

Từ cái nắm tay ấy, chúng tôi bên nhau suốt mười mấy năm.

Cho đến năm lớp 10, Trần Hỉ đến sống ở nhà họ Lục.

Cô ta là con của người giúp việc nhà họ Lục, vì đỗ cùng trường cấp ba với tôi nên dọn đến sống với mẹ.

Lần đầu tiên tôi gặp ta, là vào sinh nhật của Lục Thời Dã. Tôi lén vào phòng cậu ấy, trốn trong tủ áo, chuẩn bị mang món quà đã chọn kỹ lưỡng ra tặng bất ngờ. Kết quả lại thấy ta cùng cậu ấy bước vào.

“Đây, đây là quà sinh nhật em tặng , là em tự tay gấp nghìn con hạc.” Trần Hỉ cúi đầu, lí nhí . “Tuy không đắt bằng món Sơ Đường tặng, em đã thức mấy đêm liền để gấp, là tấm lòng của em.”

“Cảm ơn em, tấm lòng là đáng quý nhất.” Lục Thời Dã đáp.

Một luồng khó chịu dâng lên trong lòng, tôi đẩy cửa tủ bước ra: “Cái gì mà không bằng món tôi tặng? Ý là gì? Cô tặng thì là tâm ý, tôi tặng đắt thì không phải à?”

“Tôi… tôi không có ý đó…” Cô ta hoảng hốt, mặt đỏ bừng, cuống quýt giải thích.

Lục Thời Dã tiễn ta ra ngoài.

“Có gì phải giận đâu?” Cậu ấy đóng cửa lại, với tôi.

“Em không thích ta.”

“Nhà ấy nghèo, ba thì bệnh không gì, cả nhà trông vào mẹ ấy. Cô ấy đậu Nhất Trung không dễ đâu, bà nội mới bảo ta ở lại đây để tiết kiệm chi phí, dặn quan tâm thêm.”

Cậu ấy , chỉ ba năm thôi.

Nhưng ba năm đó lại là ba năm chúng tôi cãi nhau nhiều nhất.

Trần Hỉ luôn có mặt mỗi khi tôi và Lục Thời Dã ở bên nhau, lúc thì cầm vở tới hỏi bài, lúc thì nhờ sửa máy tính, chuyển đồ…

Tôi nổi giận, ta liền mắt đỏ, cúi đầu không .

Người ngoài vào, ai cũng tưởng tôi bắt nạt ta.

Ngay cả Lục Thời Dã cũng cho rằng tôi quá đáng.

“Toàn chuyện nhỏ nhặt thôi mà, giúp chút có sao đâu. Anh đâu có thích ấy, em ghen gì?”

Nhưng tôi chính là không ưa ta.

Cô ta có thể gọi Lục Thời Dã đi vào ngày sinh nhật tôi, lấy cớ cha bị bệnh, không biết sao.

Cô ta có thể vì ốm mà nhờ cậu ấy đưa đi viện, để tôi chờ một tiếng trước rạp chiếu phim.

Cô ta có thể để Lục Thời Dã giảng bài mỗi đêm, đến mức tôi đứng ngoài cửa mà hai người họ còn không hay biết.

Mọi người đều tôi nghĩ quá nhiều.

Cô ta khổ, giúp chút thôi mà.

Nhưng tôi mãi không vượt qua khúc mắc trong lòng.

Tôi từng loạn, từng tức giận, từng đòi chia tay.

Nhưng chia tay rồi lại trằn trọc không ngủ, mất ngủ suốt đêm, yếu đuối đến mức chủ lành, thậm chí còn cố gắng thay đổi bản thân, để trở nên bao dung, rộng lượng hơn.

Yểu Nhạc đúng.

Tôi không nỡ.

Tôi thực sự không nỡ xa cậu ấy.

Mối quan hệ hơn mười năm, như khắc sâu vào tận xương tủy, mỗi lần muốn rút ra đều như dao cùn cứa thịt, đau đến thấu tim.

Tôi sợ đau, nên lần nào cũng chọn cách lùi bước.

Cho đến tháng trước.

Tôi bị dị ứng thức ăn, lúc đó ở nhà không có ai, gọi cho Lục Thời Dã mười mấy cuộc cũng không ai bắt máy.

Một mình gọi xe cấp cứu, truyền dịch xong về nhà mới biết — thì ra lúc đó cậu ấy đang giúp Trần Hỉ bài, không nghe thấy điện thoại.

Đến cả việc tôi phải vào viện, cậu ấy cũng chẳng hề hay biết.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy…

Hóa ra, chia tay… cũng không quá khó như mình tưởng.

5

Hai tuần sau, điểm thi công bố, cũng đúng dịp sinh nhật ông nội Lục.

Ông tôi và ông nội Lục là thân, tuy tôi đã chia tay Lục Thời Dã, ông nội Lục luôn đối xử rất tốt với tôi, nên đương nhiên tôi phải đến chúc thọ.

Chỉ là tôi không ngờ, Trần Hỉ cũng có mặt.

Vị trí bên cạnh Lục Thời Dã vốn luôn để dành cho tôi, tôi không ngồi, mà đi vòng qua bàn, ngồi xuống ghế đối diện với cậu ấy.

Trần Hỉ phụ mẹ mang món ăn lên xong, liền tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lục Thời Dã — đúng ngay chỗ trước kia là của tôi.

Tôi tặng quà sinh nhật cho ông nội Lục rồi quay về, phát hiện Lục Thời Dã đã ngồi xuống cạnh tôi.

“Còn giận à?” Cậu ta chống cằm tôi. “Hai tuần rồi đấy, lần này gịận lâu thế cơ à?”

Tôi ngồi xuống, mặt không chút biểu cảm.

“Lục Thời Dã, chúng ta chia tay rồi. Chính cũng đã đồng ý.”

“Thật bó tay với em.” Cậu ta . “Được thôi, em thử xem, lần này mình chia tay bao lâu nữa?”

Tôi không đáp.

Món ăn mang lên đầy đủ, ông nội Lục thổi nến xong, các bậc trưởng bối bắt đầu trò chuyện về việc ba chúng tôi chọn nguyện vọng.

“Điểm của Trần Hỉ là do Thời Dã ước tính, mà ước cực kỳ chính xác luôn. Nó đăng ký vào Đại học Y Nam Thành, ngay cạnh Nam Đại.” Mẹ Trần Hỉ tranh thủ lên tiếng.

Trần Hỉ ngoan ngoãn mỉm : “Cũng nhờ Thời Dã kèm cặp em suốt tháng cuối, lại còn cho em nhiều lời khuyên nữa. Nhờ mà em 598 điểm, có thể thực hiện ước mơ bác sĩ cứu người rồi.”

Bà nội Lục quay sang hỏi tôi: “Dạo này sao chẳng thấy con qua chơi, bà còn chưa biết con thi bao nhiêu điểm đấy?”

“Con ấy à, 695 điểm, con hỏi thầy giáo rồi.” Lục Thời Dã tranh trước tôi, giọng đầy tự hào. “Đậu Nam Đại thì không thành vấn đề, ngành nào cũng chọn .”

Nói câu đó, cậu ta còn lén nắm tay tôi dưới bàn.

Tôi hất tay cậu ta ra, cúi đầu ăn cơm.

“Chọn ngành thực sự quan trọng lắm, phải suy nghĩ kỹ càng đấy.” Ông nội Lục gật gù.

Trần Hỉ lập tức phụ họa: “Đúng ạ, giống như cháu . Cháu xuất thân nghèo khó nên muốn học y, một là vì ba cháu, hai là vì cháu thấy nghề bác sĩ thật sự vĩ đại. Được mọi người giúp đỡ nhiều như thế, sau này nếu các bác cần gì mà cháu có thể giúp, học y cũng sẽ hữu ích cho mọi người.

Chọn ngành không chỉ nghĩ cho bản thân, mà còn phải nghĩ đến xã hội, nghĩ đến giá trị đem lại cho người khác. Cậu cũng nghĩ đúng không, Sơ Đường?”

Tôi mỉm : “Xin lỗi nhé, tôi không cao cả đạo đức như . Tôi chỉ muốn học quản trị để kế thừa công ty gia đình. Tất nhiên, nếu sau này các bác có nhu cầu, tôi đang dự định triển khai một dịch vụ y tế cá nhân hóa tại Tập đoàn Sơ thị. Bác sĩ đều là top đầu toàn quốc, phục vụ 24/7.”

“Thật hả Sơ Đường?” Bà nội Lục mừng rỡ. “Kế hoạch đó tuyệt quá!”

Ông tôi đầy tự hào: “Tuần trước con bé đã gửi bản kế hoạch cho tôi rồi, rất tốt, tôi sẽ ủng hộ hết mình.”

Mấy vị trưởng bối đều hào hứng hỏi về chi tiết kế hoạch. Còn bên kia, mặt Trần Hỉ thì lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng.

Sau bữa cơm, Lục Thời Dã lười nhác chắn tôi lại trong vườn.

“Được rồi, em cũng xả giận rồi, cho vào lại danh bạ đi.”

Tôi thấy buồn : “Tôi giận gì chứ? Chúng ta chia tay rồi mà. Chẳng phải người cũ tốt nhất là nên giống như đã chết à?”

“Lúc nào em cũng khó nghe.” Cậu ta dang tay ôm tôi vào lòng. “Tháng sau phải đi tham gia huấn luyện ở Nam Đại rồi, đến trước ngày khai giảng mới về. Nếu bây giờ em không cho vào lại, thì tuần sau là không gặp đâu, hai tháng liền đấy, không thấy nhớ à?”

“Không.”

Chia tay rồi, còn nhớ cái gì nữa?

Tôi quay người bỏ đi, ai ngờ cậu ta đột nhiên rút điện thoại từ túi tôi ra.

“Trả lại đây!”

“Đừng ầm ĩ.” Cậu ta ung dung mở khóa điện thoại, tự tay gỡ mình khỏi danh sách đen. “Xong rồi, chẳng lẽ em định chiến tranh lạnh với đến tận ngày khai giảng? Hôm đó em không đi cùng à?”

“Tại sao tôi phải đi cùng ?”

Trường đâu có cùng nhau. Tôi đâu có đăng ký vào Nam Đại. Nhưng tôi không muốn cho cậu ta biết.

“Thế em muốn đi với ai? Muốn để mấy đàn trong trường mới giúp em mang hành lý à?”

Cậu ta hừ nhẹ một tiếng. “Đừng có mơ, ngày khai giảng em chỉ có thể đi với . Em là người có trai rồi đấy.”

Tôi cạn lời.

Đúng lúc đó, giọng Trần Hỉ vang lên bên cạnh.

“Em có thể… đi cùng hai người không?”

Trần Hỉ đúng là khiến tôi cũng phải nể phục.

Cô ta luôn có bản lĩnh xuất hiện bên cạnh tôi và Lục Thời Dã vào đúng lúc nhạy cảm nhất, rồi chen lời một cách tự nhiên như hít thở.

Giống như có năng lực đặc biệt .

Lục Thời Dã khựng lại, rồi lắc đầu từ chối: “Xin lỗi Trần Hỉ, đồ của bọn chắc vừa đủ một xe rồi, sẽ tìm giúp em xe khác nhé.”

“Em mang rất ít đồ, chỉ có một cái vali nhỏ thôi, không cần xe khác đâu.” Cô ta quay sang tôi. “Sơ Đường, chắc cậu sẽ mang nhiều đồ đúng không? Hay là cậu dùng chiếc xe đó nhé, tớ và Thời Dã chen chung một xe cũng .”

Tôi thật sự buồn .

“Được thôi. Hai người đi chung đi, dù gì cũng ở gần mà.”

Tôi quay người bỏ đi.

Thêm một giây nữa ở đây cũng thấy ghê tởm.

Ai ngờ Lục Thời Dã đuổi theo tôi.

“Em mấy lời giận dỗi gì thế?”

Cậu ta kéo tôi lại. “Ngày khai giảng quan trọng như , tất nhiên em phải đi cùng .”

Tôi khoanh tay, bật , về phía Trần Hỉ đang đứng xa xa với vẻ tủi thân.

“Anh chắc chứ? Không đưa ta đi, ta khóc đấy.”

“Đưa ấy gì? Cô ấy đâu phải .”

Cậu ta dừng lại một chút, rồi tiếp: “Lúc đầu không giúp em ước lượng điểm, là vì tin chắc em sẽ đậu Nam Đại. Bạn ưu tú như , còn không biết à?”

“Chuyện này coi như quyết định rồi. Hôm đó sẽ sắp xếp xe.” Cậu ta ôm tôi vào lòng. “Được rồi, đừng giận nữa nhé.”

Đúng lúc đó, mấy ông bà lớn tuổi cũng ra vườn đi dạo.

“Ôi chao, hai đứa kìa, cảm tốt quá đi thôi.” Bà nội Lục .

Thấy tôi ngoan ngoãn để cậu ta ôm, khóe môi Lục Thời Dã cũng cong lên.

Chắc cậu ta tưởng tôi đã nguôi giận, rằng lần chia tay này cũng như mọi lần trước — kết thúc nhẹ nhàng đơn giản.

“Ngoan nào, đợi về nhé,” cậu ta ghé sát tai tôi , “chúng ta sẽ cùng nhau đi nhập học.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...