Viễn Đường – Chương 1

Chương 1

1

“Cũng chỉ vì tôi giúp ấy ước lượng điểm mà không giúp em?”

Ánh nắng trong lớp học chiếu lên gương mặt Lục Thời Dã, hắn nheo mắt như không .

“Đại tiểu thư, có cần phải không?”

Tôi gật đầu.

“Tôi muốn chia tay.”

Hắn chống cằm tôi, đuôi mắt hơi nhướng lên.

“Em có nhớ đây là lần thứ mấy em đòi chia tay không?”

Tôi sững người.

Hắn tựa lưng vào ghế, thản nhiên :

“Thứ mười à? Hay mười một? Hay mười hai? Đừng nữa, mười mấy năm rồi, Sơ Đường, em không rời tôi đâu.”

Tôi lắc đầu.

“Chẳng có ai không rời ai cả, thiếu ai thì vẫn sống thôi.”

“Ồ.”

Hắn lại nhạt.

“Được, đừng hối hận.”

“Tôi không hối hận.”

Tôi xoay người bước đi, vừa vặn gặp Trần Hỉ đang bước vào lớp.

Cô ấy cầm mấy tờ giấy trong tay.

“Thời Dã, chuyện chọn nguyện vọng, em… em vẫn chưa chắc lắm, có thể giúp em xem lại không…”

Lục Thời Dã không gì, chỉ về phía tôi.

Nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ vặc lại ngay: “Nguyện vọng của liên quan gì đến Lục Thời Dã?”

Nhưng mấy chuyện như đã lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi thực sự mệt rồi.

Tôi quay người định đi, Trần Hỉ lại kéo tôi lại.

“Sơ Đường, đừng hiểu lầm, tôi và Thời Dã chỉ là bè bình thường thôi.”

Cô ấy cắn môi.

“Người nhà tôi không ai hiểu rõ mấy chuyện này, nên tôi mới nhờ Thời Dã giúp. Đại học là chuyện quan trọng, chọn đúng trường rất quan trọng. Cậu đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau với ấy. Mấy hôm trước ấy thức đêm giúp tôi ước điểm, bị cảm lạnh mới khỏi đấy…”

Tôi không nhịn nữa:

“Ồ, bè bình thường mà tối nào cũng vào phòng ta hỏi bài, bè bình thường mà lần nào đi viện cũng bắt ta đi cùng, bè bình thường mà mặc đồ mới cũng phải bắt ta xem, bè bình thường mà cứ hễ tôi hẹn hò với ta là gọi điện ngang? Cô là không có ba hay là không có mẹ, đã biết thân phận mình chỉ là con của người giúp việc trong nhà người ta, không phải , thì cái câu ‘nam nữ khác biệt’ tổ tiên để lại, tới là ăn hết vào bụng rồi à?”

Trần Hỉ đứng ngây ra, vành mắt lập tức đỏ hoe, cúi đầu như đang cố kiềm nước mắt.

“Sơ Đường.”

Lục Thời Dã đứng dậy đưa khăn giấy cho ta, thở dài.

“Biết là em miệng lưỡi sắc bén, đừng cứ nhắm vào một người mãi không?”

Nước mắt Trần Hỉ rơi lã chã.

Trong lớp học yên ắng, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của ta.

Bất chợt, tôi thấy vô cùng chán nản.

Tôi quay đầu, rời khỏi lớp học.

Sau khi về nhà ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là 7 giờ tối.

Mở điện thoại, đập vào mắt là bài đăng mới của Trần Hỉ trên vòng bè.

“Tâm trạng không tốt, lần đầu đưa đi chơi game. Mình vụng về quá, cảm ơn vì đã không chê bai. Là một đứa trẻ nghèo từ nhỏ chỉ biết học hành, giờ mình mới hiểu, chơi game chưa bao giờ là phản nghĩa với nỗ lực, mà là biểu tượng của tuổi trẻ.”

Ảnh kèm là màn hình kết thúc của game, một bức hình tay Trần Hỉ tạo dáng chữ V, và một bàn tay nam đang cầm chuột chơi game.

Trên tay đó, còn đeo sợi chỉ đỏ may mắn mà tôi đã xin cho hắn.

Đúng lúc đó, điện thoại hiện lên một tin nhắn.

“Gửi hình bài , tôi tính điểm giúp.”

Đã năm tiếng trôi qua, hắn chơi game với người con khác xong, mới nhớ ra tôi.

Tôi chằm chằm vào ảnh đại diện của hắn một lúc — vẫn là cái tôi từng thay cho hắn, là hình tôi vẽ hai người nắm tay nhau.

Bấy nhiêu năm rồi, hắn vẫn chưa đổi.

Tôi nhấn vào điện thoại.

Kéo hắn vào danh sách đen.

20 phút sau tôi xuống ăn cơm, ông nội thấy mắt tôi sưng lên liền hỏi:

“Làm sao mà mắt sưng ?”

Tôi ậm ừ: “Ngủ nhiều, bị giữ nước thôi ạ.”

“Hiếm khi thi xong rồi, ngủ thêm chút cũng tốt,” ông nhẹ nhàng , “Phải là thằng bé Lục Thời Dã số đúng là đỏ, tuyển thẳng vào Nam Đại sớm, nên giờ nhàn hạ. Còn cháu, vì muốn học cùng nó nên đêm nào cũng học đến nửa đêm, ông mà thấy xót.”

Tôi đặt bát đũa xuống.

“Ông nội, cháu đã ước lượng điểm rồi. Thành tích của cháu chắc chắn vượt ngưỡng Nam Đại, nếu theo kết quả các năm trước, thì hoàn toàn có thể vào Kinh Đại.”

Ông ngẩn ra, vừa mừng vừa lo: “Nhưng Kinh Đại ở tận thủ đô, còn Nam Đại thì ở trong thành phố mình, cháu với Lục Thời Dã…”

“Cháu phân biệt giữa tiền đồ và cảm.” Tôi nghiêm túc, “Kinh Đại là giấc mơ của cháu. Nếu điểm ra đúng như cháu ước tính, cháu nhất định sẽ chọn Kinh Đại.”

Ông nội hoàn toàn ủng hộ quyết định của tôi.

Đúng lúc đó, có tin nhắn từ Yểu Nhạc – thân – rủ tôi đi hát karaoke.

“Đi đi, bảo Vương chở con,” ông nội híp mắt, “Mệt mỏi bao lâu rồi, cũng nên ra ngoài chơi chút.”

3

20 phút sau, tôi có mặt ở KTV.

Yểu Nhạc bảo tôi đi lấy đồ ăn nhẹ ở khu tự phục vụ, tôi đang gắp khoai tây chiên thì nghe thấy hai giọng quen thuộc bên cạnh.

“Ê Lục thiếu gia à, là đi chơi, sao cả tối cậu cứ dán mắt vào điện thoại ?”

“Bị chặn rồi.” Giọng Lục Thời Dã hờ hững.

“Ai mà dám chặn cậu?”

“Còn ai nữa, công chúa nhà tôi chứ ai.”

“Sơ Đường hả,” người kia như ngộ ra, “Thật ra Sơ tiểu thư tính khí như , ngoài cậu ra thì chắc chẳng ai chịu nổi.”

Lục Thời Dã khẽ .

“Tôi tự chiều hư rồi, còn biết sao, đành chịu thôi.”

“Lại giận vì chuyện gì nữa ?”

“Vì tôi giúp Trần Hỉ ước lượng điểm.”

“Chỉ vì thôi á?” Người kia cạn lời, “Cô nàng Sơ Đường này cũng dễ nổi nóng quá.”

“Nhưng thật, trước đây bọn tôi bàn nhau, nếu chọn thì đều chọn kiểu như Trần Hỉ. Dịu dàng, nhỏ nhẹ, cái gì cũng nghĩ cho người khác…”

Tôi không muốn nghe thêm nữa, xoay người đi về phòng.

Vừa về đến phòng, đã thấy Yểu Nhạc đang cãi nhau với Trần Hỉ — lúc này đang mặc đồng phục phục vụ.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Trần Hỉ lại đang thêm ở đây.

“Bọn tôi gọi nước ép dưa hấu, mang lên nước xoài. Cả lớp đều biết Sơ Đường dị ứng với xoài, giờ bảo ấy uống kiểu gì?”

Trần Hỉ mặt đỏ bừng.

“Vì tối nay quá đông khách nên tôi nhầm mất…”

“Thế nhầm thì đổi cho bọn tôi đi? Cô còn bảo không đổi là sao?”

Thấy tôi quay lại, Trần Hỉ như thấy cứu tinh, hấp tấp :

“Sơ Đường, là tôi order nhầm, hôm nay tôi đã phạm hai lỗi rồi, nếu còn thêm lỗi nữa thì tiền lương tối nay của tôi coi như mất trắng…

Cậu… cậu cũng không thiếu gì 50 tệ, hay là cậu gọi thêm một ly đi, không?”

Tôi ngồi xuống, mặt không đổi sắc.

“Cô thấy hơi kỳ lạ không? Tôi thật sự không uống nước xoài. Cô sai, tại sao tôi phải bỏ tiền ra giải quyết? Đâu phải tôi đặt nhầm.”

“Chỉ là một ly nước ép, chỉ 50 tệ thôi mà, tôi xin cậu đấy. Nể học, giúp tôi lần này không…”

Cô ta lộ vẻ khó xử.

“Tôi không giống các cậu, tôi phải tự đi để lo học phí và chi phí sinh hoạt, mỗi đồng lương đều rất quan trọng với tôi…”

“Cô đã coi trọng công việc như , thì sao còn để sai sót? Mà đã sai rồi lại muốn người khác chịu thay?” Tôi bực dọc.

“Tôi bị dị ứng xoài nghiêm trọng. Phòng tối như , nếu không có Yểu Nhạc phát hiện ra, tôi uống phải thì giờ đã nằm viện rồi. Tôi chưa truy cứu là may, còn đòi tôi trả giá cho sai lầm của ?”

Yểu Nhạc cũng : “Đúng đó, cầu vô lý thế còn gì!”

Rõ ràng là Trần Hỉ vô lý trước, vẻ mặt ta lại như thể vừa bị phạm nghiêm trọng.

“Các cậu nhà giàu đúng là chỉ biết bắt nạt người khác…”

Cô ta lau nước mắt lia lịa, rồi bất ngờ bê khay nước xoài bỏ chạy ra ngoài.

Suýt chút nữa thì va vào mấy người vừa đi ngang qua.

“Trần Hỉ?” Một nam sinh nhận ra .

“Có ai bắt nạt cậu à?”

Trần Hỉ lắc đầu, ánh mắt ngấn lệ lại hướng thẳng về phía Lục Thời Dã.

“Sao ?” Lục Thời Dã đi đến.

“Cô ta phục vụ sai đồ uống, nước ép dưa hấu thì mang lên toàn nước xoài. Sơ Đường bị dị ứng xoài, ta không chịu đổi, còn bắt bọn em tự trả tiền.” Yểu Nhạc từ phòng bước ra .

“Tôi không cố ý.” Trần Hỉ cúi đầu.

“Đều là học với nhau, có cần lớn chuyện thế không?” Có người , “Hai tiểu thư như mấy cậu, thiếu gì 50 tệ tiền nước.”

“Không lớn chuyện?” Yểu Nhạc cãi lại, “Sơ Đường bị dị ứng nghiêm trọng, chỉ cần sượt qua vỏ xoài là đã phải nhập viện, cậu tưởng chơi à?”

Lục Thời Dã vào phòng, thấy tôi, mắt hơi căng lên.

“Em uống rồi?”

Tôi lạnh.

“Anh mong là tôi đã uống à? Nếu mong thì tiếc thật, tôi còn chẳng muốn phiền bác sĩ.”

Hắn bước tới, nhẹ giọng:

“Được rồi, em chưa uống mà, sao phải to chuyện? Cô ấy cũng không cố ý. Em giận thì cứ giận, đừng kéo người khác vào, ấy cũng khổ lắm.”

“Lục thiếu gia nghĩ mặt mũi mình to lắm đúng không? Em vì mà liên lụy người khác? Anh bị mù hay bị điếc? Người sai trong mắt lại thành nạn nhân à?”

“Thôi, Thời Dã, em sẽ lại đồ cho bọn họ,” Trần Hỉ sụt sịt, kéo nhẹ tay áo hắn, “Lương hôm nay em không cần nữa, đừng nữa…”

Mà cứ vẻ đáng thương ấy của ta là tôi lại bực mình.

“Chỗ này có lượt lên tiếng hả? Làm sai mà còn tỏ ra rộng lượng không so đo với ai, nghĩ là ai ?”

“Sơ Đường.” Lục Thời Dã trầm giọng. “Đủ rồi đấy, đừng quá đáng.”

Hắn quay sang: “Mấy ly xoài mang sang phòng bọn đi, gọi thêm vài ly dưa hấu, tiền tôi trả.”

“Tôi không cần,” tôi cầm túi lên, “Thiếu gia muốn từ thiện thì tự , Yểu Nhạc, không hát nữa, về thôi.”

“Ha, nóng tính ghê.” Không biết ai lẩm bẩm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...