Xuân Linh và những người khác thấy thì nhau che miệng , lần lượt bưng đèn chạy tới:
“Nô tỳ cũng muốn ước nguyện.”
“Nguyện Vũ Vương phủ chúng ta, năm năm tháng tháng đều có hôm nay.”
“Phì phì phì! Mau ngậm miệng, ra không linh!”
Xuân Linh nhún vai, lè lưỡi.
“Mau , là pháo hoa!”
Không biết ai hô lên một tiếng. Bầu trời trong nháy mắt sáng như ban ngày. Ánh lửa pháo hoa rớt xuống lả tả, soi sáng cả màn đêm.
Đêm ấy ồn ào náo nhiệt. Trời gần hửng sáng, ta mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đợi đến khi tỉnh dậy, Tạ Tri Nghiên đã ăn mặc chỉnh tề. Ta dụi mắt hỏi:
“Phải ra ngoài sao?”
“Ừm, lát nữa chúng ta đến chùa Thanh Sơn.”
Chúng ta?
“Đi gì?”
“Cầu Bồ Tát ban duyên.”
Vừa , hắn bưng huyết yến tới: “Nào, uống cái này đi.”
“Chàng đút cho ta.”
“Được.”
10
Chùa Thanh Sơn cách Kinh thành không xa. Tạ Tri Nghiên không cho người khác đi theo. Đường núi lầy lội, hắn một mực nắm tay ta.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người. Ta nghiêng đầu , quân tử khiêm tốn ôn nhu như ngọc, chẳng hề giống chiến sĩ quyết đoán sát nơi chiến trường. Nhưng năm xưa chinh chiến, hắn đã chịu đựng rất nhiều vết thương, không ngoại lệ đều ẩn giấu dưới lớp áo giáp.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y hơn.
Đi đến trước chùa. Vị trụ trì tươi bước tới:
“Tạ công tử, phu nhân, mời vào trong.”
“Chàng đến đây rồi?” Ta Tạ Tri Nghiên.
Hắn còn chưa kịp trả lời, trụ trì đã lên tiếng trước:
“Hôm qua Tạ công tử đã đến, quyên góp không ít tiền hương hỏa cho miếu chùa, hôm nay muốn dẫn phu nhân đến bái nhân duyên.”
Lại là hoa đăng, lại là bái nhân duyên.
Sống mũi ta chợt ê ẩm.
Ta trách cứ: “Tạ Tri Nghiên, rốt cuộc chàng giấu ta bao nhiêu chuyện .”
“Không nhiều lắm.” Hắn ôm vai ta, thở vào tai ta: “Chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Trước Phật tổ cầu nguyện, mong Tạ Tri Nghiên sống lâu trăm tuổi.
Rời khỏi chùa Thanh Sơn, chúng ta cưỡi ánh trăng về nhà. Tạ Tri Nghiễn dặn ta ngủ trước, hắn còn phải đến thư phòng.
Nằm trên giường, ta ánh nến trong thư phòng cháy suốt đêm. Mãi đến sáng hôm sau vẫn không thấy hắn trở lại. Xuân Linh vào thay ta chải đầu mới với ta:
“Phu nhân, trong cung có việc gấp, Vương gia đã vào cung từ sớm, phải mấy ngày nữa mới về phủ.”
Thôi .
Bữa sáng trước mặt lập tức trở nên nhạt nhẽo.
11.
Ngày qua ngày.
Năm ngày sau.
Xuân Linh tìm cho ta rất nhiều sách. Lúc đó, ta đang ngồi trên xích đu đung đưa qua lại.
Nàng : “Phu nhân, Vương gia đoán người sẽ buồn chán.”
“Đây đều là do Vương gia chọn, ngài ấy , người đọc xong thì ngài ấy sẽ về.”
Thật sao? Ta lật giở sách. Trước kia ở Ninh Châu, thím Trương hàng xóm sau khi ăn Tết xong ra ngoài việc sẽ cho đứa con sáu tuổi một gói kẹo, dỗ nó rằng, đợi ăn hết viên kẹo cuối cùng thì bà sẽ về.
Mỗi lần đứa trẻ đều vui vẻ ăn kẹo đợi mẹ trở về. Nhưng ta không phải đứa trẻ sáu tuổi. Tạ Tri Nghiên vào cung cũng không đơn giản như .
Ta không có ngọc điệp hoàng thất, không vào hoàng cung. Người trong phủ cũng sẽ không với ta rốt cuộc thì khi nào Tạ Tri Nghiên sẽ trở lại. Nhưng có lẽ có người biết.
Ba ngày trước Thẩm Lăng đã lén đưa thư cho ta, muốn gặp ta ta vẫn chưa hồi đáp. Hôm nay tùy tiện tìm cớ ra khỏi phủ, không cho Xuân Linh đi theo.
Ta đợi Thẩm Lăng ở tửu lầu. Hắn bị thương chưa khỏi, cần có người dìu. Khó khăn lắm mới ngồi xuống thì m.ô.n.g lại đau. Tư thế vô cùng gượng gạo không giảm đi vẻ khinh thường trên mặt hắn.
“Uyển Uyển, nàng vẫn đến rồi.”
“Có phải lúc thì hắn nhiệt , lúc lại lạnh nhạt?”
“Uyển Uyển, ta đã rồi, các người không cùng một đường, chúng ta mới là một đôi.”
Thật muốn tạt một ly trà vào mặt hắn.
Ta cố nén một hơi: “Ta và ngươi không phải.”
“Đừng vội phủ nhận mà.”
Nói xong, Thẩm Lăng lấy từ trong tay áo ra một phương thuốc, ném trước mặt ta: “Xem cái này đi.”
“Nếu ta đoán không sai, mỗi ngày hắn đều bắt nàng uống một chén huyết yến?”
“Bên trong bỏ thêm thứ gì, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là khiến nàng không thể mang thai mà thôi.”
Ta nắm chặt phương thuốc. Dược liệu ta đều có thể nhận ra, là thứ có thể khiến nữ tử tạm thời không thể mang thai, liều lượng cẩn thận vừa phải sẽ không thương tổn.
Tạ Tri Nghiên từng hắn không muốn có con quá sớm.
“Vậy thì sao?”
“Uyển Uyển, rời khỏi vương phủ đi, trở về bên cạnh ta, ta có thể cưới nàng bình thê.”
“Kiếp trước là ta có lỗi với nàng, kiếp này ta sẽ đối xử tốt với nàng, chúng ta sẽ có rất nhiều con.”
Ta lạnh một tiếng:
“Nếu ngươi tìm ta ra chỉ để những điều này, thì rất xin lỗi, ta sẽ không rời khỏi vương phủ.”
“Nếu Tạ Tri Nghiên không trở về thì sao!”
Bước chân khẽ khựng lại. Giọng của Thẩm Lăng vẫn vang lên ngay sau lưng.
“Chiến sự biên giới đang rất căng thẳng, Thánh thượng đã quyết định phái hắn xuất chinh, nàng cho rằng nhiều năm trước, vì sao Vũ vương lại bị thương, triều đình không đơn giản như nàng nghĩ đâu.”
“Cho dù Vũ vương không tranh không giành, hắn vẫn là chướng ngại lớn nhất trên con đường đăng cơ của Thái tử.”
“Thánh thượng thiên vị thái tử, trừ bỏ một Vũ vương, hắn sẽ không đau lòng, cho nên trận chiến này, hắn thắng cũng là thua, thua cũng là thua.”
“Uyển Uyển, chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại một đời, vì sao nàng cứ phải thủ thân bên cạnh một người sắp c.h.ế.t chứ? Trở về bên cạnh ta, không tốt sao?”
Ta rũ mắt xuống. Cũng đâu phải không biết âm mưu triều đình. Dù từng nghĩ đến, đột nhiên có đáp án, trong lòng vẫn không khỏi thắt lại.
“Khi nào xuất chinh?”
“Ngày kia.”
“Cảm ơn ngươi.”
Bạn thấy sao?