Lời vừa dứt. Thân hình hắn có vài phần lung lay. Trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, môi mấp máy, một hồi lâu sau mới thốt ra:
“Không phải, Uyển Uyển.”
“Hôm qua không phải như nàng nghĩ, thật sự là nàng ta tự mình ra chủ ý, trước kia nàng ta đã thích Vũ vương.”
“Vậy thì sao, có gì khác nhau sao?” Ta hỏi.
“Có.”
“Ta cũng chạy đến, ta cũng muốn cứu nàng.”
“Uyển Uyển, chúng ta mới là người cùng chung một đường, ta không biết nàng quen biết Vũ vương như thế nào.”
“Nhưng thân phận các ngươi chênh lệch quá lớn, hai năm qua hắn nghĩ đến ân mà nàng đã cứu hắn, đối đãi với nàng còn thấy mới lạ, sau này thì sao? Nàng có thể đảm bảo hắn không cưới trắc phi, không nạp thiếp sao?”
“Uyển Uyển, hiện tại còn chưa vào ngọc điệp Hoàng thất, ta giúp nàng rời khỏi Vương phủ, sau này ta sẽ hoà ly cùng nàng ta, sau đó cưới nàng.”
“Cho dù nàng không muốn gả cho ta cũng không sao, tóm lại Vũ vương không đơn giản như nàng nghĩ.”
…
“Bản vương rất phức tạp sao?”
Còn chưa kịp mở miệng phản bác lời của Thẩm Lăng, giọng của Tạ Tri Nghiên đã từ ngoài cửa truyền đến. Cũng không biết hắn đứng ngoài nghe bao lâu, trong lúc hoảng loạn, ta suýt chút nữa đổ ly trà trong tay.
“Cẩn thận.”
Ly trà lăn xuống Tạ Tri Nghiên đỡ lấy. Hắn Thẩm Lăng.
“Thẩm đại nhân, xem ra hôm qua bản vương không nên đánh vào mặt ngươi mà nên đánh gãy chân ngươi.”
“Thật là không nghe lời, lại chạy đến tìm phu nhân của ta.”
“Vương gia, hạ quan…”
“Người đâu, bịt miệng, lôi ra ngoài đánh!”
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Ta nghe mà cả người run rẩy. Tạ Tri Nghiễn thấy thế thì đưa tay ôm ta vào lòng, giọng trầm xuống:
“Đau lòng sao?”
Không xong rồi, hắn đã , chắc chắn là đã nghe thấy hết rồi. Thế nên ta cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:
“Vừa rồi chàng đã nghe thấy những gì?”
Tạ Tri Nghiễn suy nghĩ một lát, “Nghe thấy một con ch.ó sủa gâu gâu, gọi vớ vẩn phu nhân ta là Uyển Uyển.”
Quả nhiên.
Chi bằng thừa dịp này rõ mọi chuyện thì hơn.
“Thật ra trước kia kia…”
“Yểu Yểu, tối qua ta đã rồi, không muốn nghe.”
Còn chưa kịp mở lời đã bị ngắt lời. Ta thử ngửi trên người hắn, không có mùi rượu.
“Ngửi cái gì?”
Ngẩng đầu lên lần nữa. Tạ Tri Nghiễn cúi người xuống, giữ chặt búi tóc của ta, đôi môi hơi lạnh áp sát.
Hắn lại… Đây không phải trong phủ, nếu có người xông vào thì phải sao. Ta cố gắng giãy giụa. Dường như khiến hắn không vui, bàn tay còn lại dứt khoát ôm chặt lấy eo ta khiến ta không thể nhúc nhích.
Qua một hồi lâu…
Tiếng hít thở càng lúc càng nặng. Bên ngoài còn có tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Lăng bị đánh. Ta dùng sức cắn vào môi hắn. Tạ Tri Nghiễn hừ nhẹ nhíu mày, ta có chút thời gian để lấy lại hơi thở.
“Ở đây không .”
“Không ai dám vào.”
“Ta không muốn.”
Giọng rất nhỏ hắn nghe thấy .
“Được.”
Lực đạo trên eo dần dần biến mất. Thấy trên môi ta dính chút máu, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi, hàng mi ẩn nhẫn run rẩy:
“Xin lỗi, không kiềm chế .”
Ta hít sâu một hơi: “Ta không có ý trách chàng.”
“Chỉ là, vì sao ta vừa nhắc đến chuyện trước kia, chàng lại không muốn nghe?”
Im lặng một lát, hắn nắm tay ta, bốn mắt nhau.
“Yểu Yểu, không có vì sao, nàng chỉ cần nhớ, nàng không phải Lâm Uyển, là Vị Yểu.”
Lâm Vị Yểu.
Yểu có nghĩa là u ám. Nếu thêm chữ Vị vào thì thành ra ánh sáng, bóng tối sẽ không còn quay lại nữa. Là năm đó ta đến Ninh Châu tự mình đặt ra tên mới.
“Được.”
Trong mắt có chút nóng. Thật may mắn, có thể gặp Tri Nghiên.
Từ trong phòng đi ra, Thẩm Lăng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hôn mê trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
“Đừng hắn.”
Tạ Tri Nghiên che mắt ta: “Chốc nữa sẽ dẫn nàng đi xem thứ khác đẹp hơn.”
9.
Thứ đẹp mắt mà Tạ Tri Nghiễn , hóa ra là đèn. Toàn bộ vương phủ treo đầy hoa đăng. Nhưng hôm nay không phải là ngày hội hoa đăng.
Xuân Linh đảo mắt:
“Hì hì, phu nhân, đây là vương gia chuẩn bị kinh hỉ cho người đó.”
“Nếu không thì loại người như Thẩm đại nhân…” Hai chữ tiểu nhân nàng rất nhỏ.
“Cũng có thể lừa gạt ma ma và chưởng quỹ bày trò, đưa người ra khỏi phủ đó.”
Ánh đèn lồng lấp lánh tựa như mộng như ảo. Kiếp trước, trước khi Thẩm Lăng vào kinh ứng thí, dưới ánh trăng uống rượu ngâm thơ, hắn từng hứa sau này đỗ đạt sẽ dẫn ta đến kinh thành. Hắn hội hoa đăng ở kinh thành rất đẹp, muốn dẫn ta đi xem.
Nghĩ đến đây.
Tạ Tri Nghiên mang một chiếc đèn hoa sen đến trước mặt ta:
“Ước một điều đi, phu nhân.”
Âm u tiêu tan.
“Ừm.”
Ta thầm nghĩ trong lòng: Nguyện Tạ Tri Nghiên sống lâu trăm tuổi.
Sau đó thả đèn hoa sen vào trong ao. Nước chảy phiêu đãng.
Tạ Tri Nghiễn đi tới hỏi ta: “Ước điều gì ?”
“Không cho chàng biết.”
Sau khi nghe xong, hắn nhắm mắt, vài giây sau cũng thả đèn vào trong ao.
“Vậy chàng ước điều gì?”
“Ta cũng không cho nàng biết.”
Bạn thấy sao?