6.
Dọc đường đi, Xuân Linh líu ríu không ngừng.
“Phu nhân, may mà nô tỳ lanh lợi, thấy hình không ổn, lập tức đi tìm Vương gia.”
“Ai, cũng không biết năm xưa rốt cuộc là ai mắt mù, lại còn tặng túi hương thêu hình mình cho Thẩm đại nhân, cái loại nam tử ra vẻ đạo mạo kia.”
Khụ khụ…
“Phu nhân, người sao ? Có phải bị lạnh không?”
Ta vỗ vỗ ngực: “Không phải, sặc nước miếng.”
“Ồ, thì tốt.” Xuân Linh thở phào nhẹ nhõm: “Phu nhân, người , nô tỳ vừa rồi có đúng không?”
“Cái gì?”
“Chính là nữ tử kia mắt mù đó, còn có Thẩm đại nhân ra vẻ đạo mạo kia nữa.”
“Nô tỳ nghe năm đó hắn thi đậu Bảng nhãn, trơ trẽn chạy đến trước mặt Thượng thư đại nhân lượn lờ, kết quả Thượng thư đại nhân không thèm để ý.”
“Sau đó khó khăn lắm mới quen tiểu thư nhà Lễ bộ Thị lang, gì mà một đời một kiếp một đôi, người xem, hôm nay xảy ra chuyện, chẳng phải là đại nạn ập tới đầu ai thì người nấy lo sao.”
Thì ra là .
Nhưng Xuân Linh cũng không sai. Năm xưa quả thực là ta mắt mù.
7.
Tạ Tri Nghiên trở về đã là đêm khuya. Ta nấu canh giải rượu chờ hắn.
Xuân hàn rét buốt. Hắn đẩy cửa vào, mày hơi nhíu lại:
“Sao còn chưa ngủ?”
Ta bưng canh đến trước mặt hắn: “Đợi chàng, muốn với chàng vài chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện trước khi chúng ta quen biết…”
“Không muốn nghe.”
Lời sau đó còn chưa kịp thốt ra. Mùi rượu nhàn nhạt xông đến, chặn ở bên môi. Ta đột nhiên trợn to mắt. Tạ Tri Nghiên hôn càng lúc càng thêm tàn nhẫn, cho đến khi mùi m.á.u tanh tràn trong khoang miệng.
“A~”
Ta bị đau rên lên một tiếng, lúc này hắn mới buông ra. Ánh nến lay , hắt lên vành mắt hắn phiếm hồng. Rõ ràng là hắn cắn rách môi ta, lại cứ như ta bắt nạt hắn .
“Yểu Yểu, đút ta uống canh.” Tạ Tri Nghiên khàn giọng.
Thôi, dù sao là ta giấu diếm trước, không cần so đo với hắn. Ta bưng canh đến, vừa định đút thì hắn lại chằm chằm chiếc thìa, không chịu mở miệng.
“Không dùng cái này đút, muốn dùng cái này.”
Theo hướng tay hắn chỉ, chính là môi ta.
Ta đỏ mặt trong nháy mắt. Tuy rằng chúng ta đã là phu thê, trước kia ở Ninh Châu, Tạ Tri Nghiên cũng không uống rượu. Giờ uống rượu vào, sao lại…
“Không sao.”
Hắn nhướng mắt, giọng càng thêm run rẩy:
“Vì sao hắn có thể…”
Hửm?
Ai.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, canh giải rượu trong tay đã bị Tạ Tri Nghiên nghiêng người đến hất đổ khiến váy áo ướt đẫm, thấm ướt cả màn trướng.
……
Mở mắt ra lần nữa. Sắc trời đã sáng rõ. Thân thể ta mềm nhũn. Sau này không thể để hắn uống rượu nữa, đêm qua hành hạ đến mấy giờ mới ngủ cũng không nhớ rõ.
Xuân Linh nghe thấy tĩnh, lập tức đẩy cửa bước vào.
“Vương gia đâu?” Ta hỏi.
“Bẩm phu nhân, sáng sớm hôm nay Vương gia là ra ngoài kinh thành việc, bảo nô tỳ đừng quấy rầy người nghỉ ngơi.”
“Còn có cái này.”
Nói rồi, Xuân Linh bưng ra một bát huyết yến, trong mắt lộ vẻ tươi :
“Vương gia lo tối qua phu nhân mệt mỏi, đặc biệt dặn nhà bếp hầm huyết yến.”
“Phu nhân mau uống cho nóng.”
“Được.”
Ta đồng ý. Ngồi trước án, sờ mặt nóng bừng, chăng hay chớ mà uống. Đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Tạ Tri Nghiên như trẻ con nũng tối qua.
Người đời say rượu không bàn chuyện, xem ra không sai chút nào. Chuyện quá khứ với Thẩm Lăng chỉ có thể đợi hắn trở về rồi rõ. Nhưng mà phải bắt đầu từ đâu đây. Cứu giúp, quen biết, hắn phụ hay là ta hối hận.
Đang nghĩ ngợi thì ma ma đã vội vã chạy đến.
“Phu nhân, Vương gia cho người xong đồ trang sức cho người rồi, chỉ là có một cây trâm cài phượng ngậm ngọc không tìm hạt trân châu thích hợp, muốn người qua xem giúp.”
Cũng không phải chuyện gì lớn. Dù sao Tạ Tri Nghiên không có ở đây. Ta ở trong phủ cũng thấy nhàm chán, bèn đồng ý đi. Nhưng không ngờ, lại gặp Thẩm Lăng.
8.
Chưởng quỹ để ta ở lại trong phòng. Lại mượn cớ để Xuân Linh rời đi.
Thẩm Lăng đẩy cửa bước vào. Hôm qua bị tát một trăm cái, hiện tại mặt vẫn còn sưng. Ta cũng không hề hoảng hốt. Trong yến tiệc, có lẽ khách khứa sẽ tin lời của Tạ Tri Nghiên, Thẩm Lăng tuyệt đối sẽ không tin.
Hắn tìm ta chỉ là chuyện sớm muộn. Kim thú nhả hương, khói sương lượn lờ. Ta rót một ly trà, mở lời trước:
“Ngồi đi.”
Một lát sau, hắn mới khàn giọng: “Uyển Uyển, thật sự là nàng.”
“Nàng cũng trọng sinh có phải không?”
“Kiếp trước, nàng sao…”
“Chết như thế nào sao?”
Ta rũ mi khẽ, từ tốn :
“Ngươi còn cần phải giả ngu giả ngốc sao.”
“Mới đến Ninh Châu, chúng ta thành thân, sau khi kết hôn năm năm, ta không có con.”
“Không chỉ là gia nhân trong phủ mà ngay cả hàng xóm láng giềng cũng đều truyền tai nhau rằng ta phạm thất xuất, rõ ràng là ngươi không muốn có con, thế lại không hề giải thích.”
“Lời đồn thổi qua nhiều năm, ta từng đề nghị hoà ly với ngươi, ngươi không đồng ý.”
“Thế mà khi ngươi qua đời, di ngôn để lại hưu thư.”
Ta bình tĩnh lặp lại. Sau đó vào mắt hắn:
“Hôm trước ở vương phủ, một trận gió thổi qua, ngươi thấy mặt ta, trong lòng ngươi có nghi hoặc rõ ràng có vô số phương thức xác minh, trong yến tiệc, ngươi lại chọn cách có thể khiến ta đi vào chỗ chết.”
“Thẩm Lăng, ngươi sống không tốt, cho nên cũng không muốn ta sống tốt, trước kia là , hiện tại cũng , đúng không?”
Bạn thấy sao?