Tham gia chương trình tạp kĩ, có người hỏi tôi:
“Khi cãi nhau với trai, chị muốn ấy dỗ thế nào?”
Tôi đáp: “Kiên nhẫn an ủi tôi, rồi ôm tôi một cái.”
Anh chàng lạnh lùng, ít như Thẩm Nghiễn liền nhạt:
“Ôm? Em mà giận thì còn khó giữ yên hơn lợn ngày Tết, ôm kiểu gì?”
Chương trình nổ tung.
Fan thì ngơ ngác: “Khoan, hai người này từng nhau à?”
1
Ba năm sau khi chia tay, tôi gặp lại trai cũ trong một chương trình tạp kỹ.
Đó là Thẩm Nghiễn, ngôi sao hàng đầu và nổi tiếng nhất hiện nay.
Chia tay là do tôi đề nghị.
Lúc ấy, tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại, nên đã những lời rất phũ phàng.
Nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Nghiễn vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Chỉ khi rời đi, ấy đúng một câu: “Tống Nhã, em đừng hối hận.”
Khi đó, tôi theo bóng lưng , lớn tiếng đáp lại: “Tôi cả đời này sẽ không bao giờ hối hận!”
Tóm lại, lần chia tay đó rất không vui vẻ.
Và tôi không bao giờ nghĩ sẽ gặp lại trong hoàn cảnh này.
Đây là một chương trình tạp kỹ du lịch đời sống, mang nhịp độ chậm rãi.
Là do Trần Dục, một đạo diễn trẻ mới vào nghề, dùng tiền của mình để sản xuất.
Mục đích là nâng đỡ nghệ sĩ mới của công ty cậu ấy.
Sợ chương trình không thu hút ý, nên cậu ấy mời tôi, một diễn viên đã rút khỏi làng giải trí, tham gia.
Trần Dục nghĩ rằng tôi sẽ mang lại chút nhiệt cho chương trình.
Tôi tham gia cũng chỉ là để trả nợ ân , chẳng có gì bất thường.
Nhưng với vị trí hiện tại của Thẩm Nghiễn, anb ấy đáng ra không bao giờ xuất hiện trong một chương trình thế này.
2
Tôi đến khá sớm.
Các khách mời khác vẫn chưa đến, buổi livestream đã bắt đầu.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có tôi và Thẩm Nghiễn.
À, còn một quay phim đang ngồi sau máy quay.
Cộng thêm một nhân viên hậu trường liên tục ra hiệu, cố bảo tôi vỡ bầu không khí im lặng.
Nhưng tôi không đủ can đảm để mở lời trước, nên giả vờ như không thấy.
Còn Thẩm Nghiễn thì vẫn luôn trầm mặc ít .
Khung cảnh rõ ràng là vô cùng gượng gạo.
Trên màn hình bình luận trực tuyến, từng dòng chữ chậm rãi hiện lên:
“Xin phép hỏi nhỏ, hai người này không có miệng à? Sao không ai gì thế?”
“Chắc không biết nhau.”
“Thông tin bên lề: Lúc Tống Nhã rời showbiz, Thẩm Nghiễn mới vừa ra mắt.”
“À, chắc chắn không có cơ hội quen biết. Hiểu rồi.”
“Đừng họ ngồi đó đẹp đẽ mỗi người một vẻ, tôi dám chắc ngón chân họ cũng đang gượng gạo mà cào ra cả một căn biệt thự ba tầng rồi.”
“Ha ha ha, người bên trên, biết thì đừng toẹt ra chứ.”
“Ủa, sao Thẩm Nghiễn cứ chằm chằm cái bàn trước mặt thế nhỉ? Một cái bàn trống, có gì hay ho đâu?”
Thấy dòng bình luận này, tôi cũng tò mò ngẩng lên cái bàn trước mặt.
Mặt bàn kính bóng loáng, sạch đến mức có thể soi gương.
Vừa lẩm bẩm trong đầu, tôi chợt khựng lại.
Từ xa có lẽ không thấy gì, ngồi gần như tôi thì rõ ràng.
Trên bàn có phản chiếu.
Phản chiếu của Thẩm Nghiễn.
Còn chưa kịp thu ánh mắt về, tôi bất ngờ bắt gặp ánh mắt của ấy.
Trong đôi mắt sâu thẳm đó là một sự dịu dàng mãnh liệt, khiến tim tôi bất giác lỡ nhịp.
Biết ấy nhiều năm, tôi hiểu rõ Thẩm Nghiễn.
Những gì ấy sắp tám phần không phù hợp với huống hiện tại.
Trước khi ấy mở miệng, tôi vội vàng đứng bật dậy.
Hành của tôi khiến cảm nóng bỏng trong mắt ấy dần nguội đi.
Sắc mặt lạnh hẳn, đôi mắt đen như mực khóa chặt lấy tôi.
Chết tiệt, ấy giận rồi.
Câu này vừa lóe lên trong đầu, tôi liền cảm thấy hối hận.
Gặp lại người cũ, rốt cuộc nên gì đây? Hoang mang thật sự.
3
Còn chưa kịp nghĩ cách dịu quan hệ với người cũ, chương trình đã bắt đầu quay.
Sau màn tự giới thiệu của các khách mời, cả nhóm kéo thẳng vào bếp.
Đừng hỏi tại sao, giờ ăn trưa mà.
Ngoại trừ tôi và Thẩm Nghiễn, những người khác đều là nghệ sĩ của cùng một công ty.
Họ đều mới vào nghề, chưa bị những rắc rối trong giới ảnh hưởng, vô cùng ngây ngô đáng .
Một nhóm trẻ trung, vừa vừa , nhanh chóng hợp tác nấu xong bữa trưa.
Trong lúc ăn, không biết ai khơi mào chủ đề có nên liên lạc với người cũ hay không.
Tôi đột nhiên có dự cảm không lành.
Vị trí của Thẩm Nghiễn ở đây khiến mọi người khó mà giỡn quá trớn với .
Nhưng tôi thì khác.
Nhóm này thường theo Trần Dục qua nhà tôi chơi, khá thân quen, chắc chắn không buông tha tôi.
Còn đang nghĩ cách ăn nhanh rồi tìm cớ trốn thì có người gọi thẳng tên tôi:
“Chị Nhã Nhã, sau khi chia tay, chị có liên lạc với người cũ không?”
Ngồi đối diện thế này có tính là liên lạc không?
Tôi gượng hai tiếng: “Không.”
Bỗng, tiếng dao nĩa chạm đĩa vang lên chói tai từ phía đối diện.
Tôi cúi đầu, không dám lên.
Cô ngồi bên cạnh liền tiếp lời: “Tôi cũng không. Chia tay mà căng thẳng quá, liên lạc lại chẳng khác nào tự rước nhục.”
“Chị Nhã Nhã, em nhớ chị là kiểu ngoại hình lắm, chắc người cũ của chị đẹp trai lắm hả?”
Tôi liếc Thẩm Nghiễn, thành thật trả lời: “Đẹp trai.”
Tôi chưa bao giờ nhắc về người cũ, mà vừa nghe thấy, cả đám liền hào hứng hẳn.
Cô bên cạnh tôi, hỏi: “Chị Nhã Nhã, tính chị tốt chắc không cãi nhau bao giờ đâu nhỉ?”
Nghe , tôi bật : “Có chứ, gì có ai không cãi nhau, chị cũng cãi mà.”
Một chàng bên cạnh liền xáp lại, hỏi: “Chị Nhã Nhã, em với hay cãi nhau lắm, em chẳng biết phải dỗ sao cả.”
“Chị cũng là con , nếu là chị, cãi nhau với trai, chị muốn ấy dỗ thế nào?”
Tôi nghĩ một chút, mỉm : “Kiên nhẫn an ủi, ôm một cái là xong.”
Anh chàng lại hỏi: “Vậy người cũ của chị có dỗ chị như không?”
Nụ trên mặt tôi hơi chùng xuống: “Không.”
Vừa dứt lời, Thẩm Nghiễn – người nãy giờ im lặng – khẩy một tiếng.
Cả đám sững người, đồng loạt về phía ấy.
Ánh mắt của Thẩm Nghiễn lạnh lùng, thẳng vào tôi, khẽ nhếch mép:
“Ôm? Em mà giận còn khó giữ yên hơn lợn ngày Tết, ôm kiểu gì?”
Nụ trên mặt tôi cứng đờ.
Khi mọi người còn đang sững sờ, ấy tiếp tục hỏi:
“Năm đó em sống chết đòi chia tay với là vì lúc cãi nhau không ôm em à?”
“Nếu lúc đó ôm, dỗ dành em, thì em sẽ không chia tay phải không?”
Chết tiệt, tiêu rồi.
Bạn thấy sao?