“Nhà chỉ có mỗi cháu là con , vẫn nên học gần bố mẹ thì hơn.”
“Cháu và Tiểu Thâm lớn lên cùng nhau, trên đời này không có người đàn ông nào tốt với cháu hơn nó đâu.”
“Ra trường thì nên kết hôn sớm một chút là tốt nhất.”
“Diểu Diểu, con không cần có chí sự nghiệp lớn gì, ổn định mới là quan trọng, còn phải lo cho gia đình nữa.”
“Con nên sinh con sớm một chút, sẽ có lợi cho việc hồi phục.”
Chính trong quá trình bị những lời như tẩy não, tôi tốt nghiệp, tìm một công việc bình thường, ổn định, rồi kết hôn với Thẩm Thâm.
Thậm chí vì mãi không mang thai, tôi còn từng nghi ngờ chính bản thân mình.
Và sau năm năm không thể thụ thai, thái độ của mẹ Thẩm Thâm với tôi dần trở nên khó chịu, khắc nghiệt.
Thậm chí có lần, tôi vô nghe thấy bà với Thẩm Thâm khi đứng ngoài cửa:
“Con à, tuy đã kết hôn rồi, cũng đừng treo cổ trên một cái cây mãi như thế.”
“Lẽ ra nên đi kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, ai mà ngờ nó lại không sinh con .”
“Mẹ à, chưa chắc là do Diểu Diểu, cũng có thể là do con mà.”
“Sao có thể là do con chứ?!”
Bà cao giọng:
“Mẹ cho con biết nhé, Diểu Diểu là bị con nuông chiều từ nhỏ, cái gì cũng chiều theo, nên mới thành ra như . Giờ mẹ thấy con bé Kỳ Kỳ là thấy tốt hơn nhiều rồi, suốt ngày mang đủ thứ đến cho mẹ, tính cách cũng dễ chịu hơn Diểu Diểu nhiều.”
“Giờ là thời đại nào rồi, có phải không thể ly hôn đâu. Hai đứa bây giờ cứ ba ngày cãi, năm ngày , con thử với Kỳ Kỳ xem sao đi, lỡ đâu ta mang thai rồi thì đá Diểu Diểu đi, đến với Kỳ Kỳ là rồi.”
Những ký ức cũ trào dâng trong lòng.
Còn mẹ Thẩm Thâm thì vẫn đang thao thao bất tuyệt, không ngừng truyền bá “giá trị quan” của mình với mẹ tôi.
“Trên đời này, phần lớn mọi người đều là người bình thường, không nên ôm mộng hão huyền. Con thì nên hướng đến sự ổn định, tìm một gia đình nhà chồng tử tế, quen biết rõ ràng. Tốt nghiệp xong sớm lập gia đình, sinh con. Người xưa có câu, học giỏi không bằng lấy chồng tốt…”
“Dì ơi,” tôi ngắt lời bà: “Đúng là trên đời có rất nhiều người bình thường, người bình thường cũng có ước mơ.”
“Ước mơ không phải là mơ mộng viển vông. Giá trị của con cũng không nằm ở việc kết hôn và sinh con. Nếu dì chịu đọc thêm sách, có lẽ dì sẽ thấy, phụ nữ đóng vai trò quan trọng thế nào trong tiến trình phát triển của lịch sử nhân loại.”
“Nhưng đâu phải ai cũng có thể tạo nên lịch sử. Các cháu bây giờ toàn bị mấy thứ tư tưởng thối nát từ nước ngoài trên mạng đầu óc rối tung cả lên, cứ tưởng mình giỏi lắm ấy…”
Bà lại quay sang mẹ tôi:
“Mẹ Diểu Diểu à, tôi chị nghe, phải ý đến tư tưởng của con bé nhà chị, chứ để bị tẩy não rồi thì đáng sợ lắm đấy.”
Tôi bật lạnh:
[ – .]
“Dì à, là mạng đang tẩy não cháu, hay là chính dì đang tẩy não cả nhà cháu ?”
“Con bé này, cháu đang cái gì ?” Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
“Dì rảnh rỗi lại đến nhà cháu, suốt ngày với mẹ cháu rằng con không nên lấy chồng xa, con không nên có chí sự nghiệp, con nên kết hôn sớm. Cháu thật không hiểu, dì muốn kiểm soát cháu đến mức nào nữa?”
“Cháu… cháu… con bé này thật không biết điều! Dì cháu lớn lên từ nhỏ, chẳng phải quan tâm cháu thôi sao? Dì cũng bận rộn lắm đấy! Nếu cháu chỉ là một người qua đường ngoài phố, sao dì có thì giờ mà quan tâm cơ chứ?”
“Nếu dì bận thật, thì phiền dì hãy bận chuyện của mình thôi, đừng rảnh rỗi mà cứ lui tới nhà cháu nữa.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi lạnh giọng .
Mẹ Thẩm Thâm há miệng, ngây ra tôi, nhất thời không gì.
“Được rồi rồi, tôi đi, tôi đi! Tôi sẽ không bao giờ đến nhà nữa!”
Vừa bà vừa đứng dậy, tác thì chậm rì rì, rõ ràng là đang chờ mẹ tôi giữ lại.
Nhưng tôi đã nhanh hơn, nắm lấy tay mẹ mình.
“Cảm ơn dì. Đúng là cháu sắp lên lớp 12 rồi, cũng muốn có một môi trường yên tĩnh để học hành.”
Sắc mặt mẹ Thẩm Thâm lúc xanh lúc trắng, trước khi đi còn dừng bước, quay đầu lại, tức giận với mẹ tôi:
“Diểu Diểu mẹ à, con bé nhà chị thật là… chị phải dạy dỗ lại mới !”
11
Sau khi mẹ Thẩm Thâm rời đi, mẹ tôi thở dài một tiếng.
“Sao hôm nay con nóng tính thế?”
Thật ra ba mẹ tôi từ trước đến nay vẫn luôn là những người cha mẹ rất cởi mở.
Cũng là những người rất tốt bụng.
Nhưng người tốt bụng… đôi khi lại dễ mềm lòng, và dễ bị người khác lợi dụng.
Tôi kéo mẹ vào phòng, chỉ vào một hàng sách báo chí trên kệ sách.
“Mẹ, mẹ cũng biết mà, con thích ngành báo chí từ rất lâu rồi.”
“Kỳ thi đại học có lẽ không phải là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh, chắc chắn là một lựa chọn rất quan trọng.”
Trước đây, tôi chỉ theo số đông, vì ai cũng học khối tự nhiên thì khi đăng ký nguyện vọng sẽ có nhiều lựa chọn hơn, ai cũng bảo học khối tự nhiên thì tương lai sáng lạn hơn.
Nhưng thật ra, cá nhân tôi lại thích khối xã hội hơn nhiều.
Bạn thấy sao?