Vì Yêu Kiên Trì, [...] – Chương 6

6

Hàn Kỳ Kỳ tôi đang chuyển đồ, rồi lại quay sang Thẩm Thâm, đôi mắt đỏ hoe, long lanh nước, cứ như thể tôi vừa bắt nạt ta .

Cả lớp phần lớn chỉ lặng lẽ xem kịch vui, không ai lên tiếng.

Chỉ có Thẩm Thâm là bước tới gần tôi.

“Cậu đang ?” Anh cau mày hỏi.

“Không phải cậu thấy rồi sao? Tôi đang đổi chỗ.”

“Giáo viên đồng ý chưa?”

“Tôi đã báo với thầy rồi.”

Anh ta tôi dọn dẹp, hít sâu một hơi.

“Ra ngoài với tôi một lát.”

Nhất Phiến Băng Tâm

Tôi cùng đi ra hành lang.

“Cậu đừng vì cãi nhau với tôi mà trút giận lên Hàn Kỳ Kỳ, như là quá tệ rồi đấy.”

Tôi bật : “Trút giận?”

“Chẳng phải vì dạo này tôi thân với Hàn Kỳ Kỳ nên cậu cố ý khiến ấy mất mặt sao? Nhưng Hứa Diểu, chính cậu là người muốn học bình thường với tôi trước mà.”

“Đúng , chúng ta vốn dĩ là học bình thường.”

“Tôi chỉ muốn yên tĩnh học hành. Thẩm Thâm, tôi không có cảm gì với cậu cả. Tôi chỉ thấy Hàn Kỳ Kỳ ồn ào, không muốn lãng phí thời gian để giúp ta.”

“Chỉ thôi.”

Nói xong, tôi định quay về lớp, Thẩm Thâm lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi kéo lại.

“Rốt cuộc cậu bị sao ? Sao lại trở nên ích kỷ như thế này?”

“Buông ra.” Tôi cau mày.

“Được rồi rồi, tôi chịu thua, cậu đừng giận nữa có không?”

“Gì cơ?”

Anh cắn môi, lẩm bẩm:

“Tôi thừa nhận, tôi thân với ấy, cùng đi học về với ấy là để chọc tức cậu. Nhưng cậu cũng không thể vì tức giận mà như thế này .”

Nói rồi, lại lầm bầm:

“Về tính cách thì cậu nên học Hàn Kỳ Kỳ một chút, cậu ấy xem, dịu dàng bao nhiêu, lúc nào cũng biết nghĩ cho người khác. Còn cái tính nóng như lửa của cậu, cũng chỉ có tôi mới chịu .”

Tôi lặng lẽ người trước mắt.

Quả nhiên, dù là kiếp trước hay kiếp này, dù là Thẩm Thâm mười bảy tuổi hay hai mươi bảy tuổi, thì ta vẫn là Thẩm Thâm ấy.

Sự dịu dàng nhún nhường, sự lấy lòng khéo léo của Hàn Kỳ Kỳ  ở bất cứ thời điểm nào, đều thấy dễ chịu, thấy cần.

Còn tôi, thì luôn sống trong thứ đầy so sánh và cái gọi là “chịu đựng” của , giống như một con quay không bao giờ phép dừng lại.

Chỉ cần tôi quay không đủ nhanh, không đủ tốt, không đúng như ý , sẽ theo bản năng đi so tôi với Hàn Kỳ Kỳ rồi chỉ vào ta mà :

[ – .]

“Cậu xem, ấy quay đẹp biết bao, mà tôi lại đem ban phát cho cậu, mà cậu còn soi mói, không biết cảm ơn.”

Thế , thứ như , thật ra… tôi chưa từng mong muốn có .

“Thẩm Thâm,” tôi khẽ : “Thật ra tôi vẫn luôn nghĩ, mối quan hệ giữa ba người chúng ta bắt đầu từ việc tôi chủ giúp đỡ Hàn Kỳ Kỳ. Cho nên, đối với cậu, tôi cũng có phần trách nhiệm.”

“Gì cơ?” Anh không hiểu.

Tôi lắc đầu: “Cho cậu một lời khuyên chân thành: Năm lớp 12 này, hãy tập trung toàn bộ sức lực vào việc học, nhiều đề luyện tập, giảm bớt căng thẳng. Như cậu có thể đỗ vào một trường đại học tốt.”

Nói xong, tôi quay người trở lại lớp học.

Tôi chỉ có thể giúp ta đến mức này thôi.

Còn những lựa chọn phía sau  phải xem chính quyết định thế nào.

10

Về đến nhà, mẹ Thẩm Thâm đang ngồi trên ghế sofa, còn mẹ tôi thì đang nghe điện thoại.

“Vâng, xin lỗi thầy Trương, phiền thầy rồi… Tôi hiểu rồi, tôi biết… chuyện này đúng là… chắc con bé bốc đồng quá… vâng vâng, thầy đừng vội báo lên trường, rồi rồi…”

Sau khi cúp máy, sắc mặt mẹ tôi có chút phức tạp.

“Giáo viên chủ nhiệm của con con muốn chuyển sang ban xã hội à?”

Tôi gật đầu.

“Hả? Chuyển sang ban xã hội?”

Mẹ Thẩm Thâm lập tức chen vào:

“Nghe dì này, không chuyển đâu cháu ạ, sắp lên lớp 12 rồi còn gì.”

“Thầy Trương hôm nay con cãi lại thầy, còn đòi ngồi một mình nữa. Gần đây có chuyện gì xảy ra à?” mẹ tôi hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Mẹ, con muốn học ban xã hội, thi vào khoa Báo chí của Đại học Kinh Đô.”

“Đại học Kinh Đô?”

Mẹ Thẩm Thâm lập tức chen lời:

“Trời ơi, Đại học Kinh Đô đâu phải dễ thi vào!”

“Diểu Diểu à, dì thật, con đừng đi cái nghề báo chí gì đó, không an toàn, mà lại chẳng kiếm bao nhiêu. Con thì học kế toán hay mấy ngành tương tự là rồi, sau này dễ tìm việc ổn định.

“Dì vừa với mẹ cháu đấy, mấy trường 985 ở địa phương mình có ngành kế toán cũng tốt lắm. Với lại Đại học Kinh Đô thì xa nhà quá, con thì nên học gần nhà một chút là tốt nhất. Sau này cháu với Tiểu Thâm đều học đại học ở trong tỉnh, cuối tuần còn có thể về nhà.”

Kiếp trước, mẹ Thẩm Thâm cũng như   không ngừng trước mặt tôi và cha mẹ tôi rằng học đại học ở địa phương tốt như thế nào.

Vì chân bà ta không tốt, không thích ra ngoài, nên từ sớm Thẩm Thâm đã từng với tôi rằng mẹ ta muốn thi vào một trường đại học trong tỉnh.

Mà tôi  người bà xem là “con dâu tương lai hiểu rõ gốc gác”  đương nhiên cũng nên học ở địa phương, như mới là lựa chọn “an toàn” nhất.

Khi đó, tôi không chỉ là bị mờ mắt, mà còn bị những lời ấy lặp đi lặp lại, ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm kia, thôi miên đến mức tự mình tin theo.

Và thế là tôi đã đăng ký vào ngành kế toán của một trường đại học trong tỉnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...