04
“Sao tự nhiên lại về nhà ? Còn hai tiết tự học buổi tối nữa mà.”
Hàn Kỳ Kỳ tròn xoe mắt tôi.
“Có phải cậu vẫn chưa khỏi hẳn vụ say nắng hồi chiều không?” Thẩm Thâm đưa tay ra: “Đừng là bị sốt thật rồi nhé…”
Tôi nghiêng đầu, né tránh bàn tay ta.
Anh khựng lại, tay dừng giữa không trung.
“Có chút mệt, tớ đã xin phép thầy rồi.”
“Vậy để tớ đưa cậu về.” Thẩm Thâm : “Chờ tớ một chút, tớ đi với thầy.”
“Không cần đâu.”
Tôi xách cặp, không đợi ta, quay người rời khỏi lớp học.
Lúc đến dưới tòa nhà khu chung cư, tôi vừa vặn gặp mẹ Thẩm Thâm đang mang rác đi đổ.
Vừa thấy tôi, bà lập tức nở nụ rạng rỡ:
“Ôi chao, Diểu Diểu, sao hôm nay con về sớm thế? À đúng rồi, lát nữa qua nhà dì ăn bánh nướng nha, dì vừa mới xong, còn nóng hổi đấy!”
Tôi người phụ nữ trước mặt.
Đã từng, tôi nghĩ rằng mình may mắn có người mẹ chồng tốt nhất thế gian.
Nhưng sau khi kết hôn, vì tôi và Thẩm Thâm mãi không có con, tôi không biết đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt lạnh nhạt của bà.
Thậm chí sau này, chính bà là người không ngừng xúi giục Thẩm Thâm “thử với người khác”.
“Con bé đó có vấn đề, không thể để nó lỡ dở con .”
Lúc tôi đầu rơi m.á.u chảy, bà ta cùng Thẩm Thâm chạy đến, mà không hề liếc tôi một cái.
Trong mắt bà, chỉ có đứa bé trong bụng Hàn Kỳ Kỳ.
“Cảm ơn dì.” Tôi đi ngang qua bà.
“Nhưng cháu không thích ăn bánh nướng.”
05
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mẹ Thẩm Thâm, tôi đóng cửa nhà lại.
Nhìn kệ sách tầng hai đầy sách vở, rồi lại vào gương gương mặt của chính tôi năm mười bảy tuổi.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy, có lẽ khi sống lại một lần nữa, điều tôi có thể thay đổi không chỉ là và hôn nhân.
Chuyện tiếc nuối từng chôn sâu trong lòng suốt bao năm qua… biết đâu, cũng có thể thử một lần?
Đúng lúc đó, mẹ tôi tan về đến nhà.
Sau lưng bà còn có cả Thẩm Thâm.
“Vừa hay gặp Tiểu Thâm dưới nhà, thằng bé hôm nay con bị say nắng ở trường nên xin về sớm? Sao không gọi điện báo cho mẹ một tiếng?”
Mẹ tôi lo lắng bước đến sờ trán tôi:
“Giờ con thấy sao rồi?”
“Không sao nữa rồi ạ.” Tôi nhẹ. “Chỉ hơi nóng chút thôi, mẹ yên tâm đi.”
“Mẹ mình nấu cho cậu ít chè đậu xanh.” Thẩm Thâm đặt nồi lên bàn. “Giải nhiệt, để nguội rồi hãy uống. Còn có cả bánh nướng bà ấy vừa nữa.”
“Trời ạ,” mẹ tôi . “Lại phiền mẹ cháu rồi.”
“Không phiền đâu ạ, dì.” Thẩm Thâm tươi, rồi nghiêng đầu tôi. “Nếu cậu đỡ rồi, tối nay tụi mình cùng bài tập nhé?”
Kiếp trước, suốt những năm cấp ba, vì nhà ở ngay đối diện, tôi và Thẩm Thâm thường xuyên cùng nhau bài, thảo luận bài tập.
[ – .]
Nhưng ở kiếp này, tôi lại không muốn nữa.
Không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào vượt qua mức học bình thường với ta.
Không muốn lại gần mẹ ta thêm lần nào nữa.
Không muốn lặp lại bi kịch của đời trước.
“Thẩm Thâm,” tôi khẽ : “gần đây tớ hơi mệt, nên muốn tự học một mình một thời gian.”
“Nhóm học tập và việc học chung buổi tối giữa tụi mình, tớ xin rút khỏi đội nhé.”
06
Cứ như , tôi rút khỏi nhóm học tập của Thẩm Thâm và Hàn Kỳ Kỳ.
Vài ngày sau đó, trong các buổi tự học buổi tối, tôi đều tự học và bài một mình.
Thẩm Thâm vẫn giữ thói quen đến tìm tôi sau giờ học, tôi thường đi cùng cùng bàn ra nhà vệ sinh hoặc đi lấy nước trước khi ta đến.
Nhất Phiến Băng Tâm
Khi Hàn Kỳ Kỳ đến hỏi bài, tôi cũng thường lấy cớ là có việc bận.
Cuối cùng, đến cuối tuần, Thẩm Thâm chặn tôi trước cửa nhà.
“Tớ và Hàn Kỳ Kỳ rốt cuộc đã gì đắc tội với cậu?” Anh khó chịu : “Tại sao cậu lại đột nhiên không thèm để ý đến tụi tớ nữa?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Tôi đáp. “Sắp thi cuối kỳ rồi, tớ chỉ muốn ôn tập một mình cho tốt.”
“Tớ nghĩ nhiều?” Anh cao giọng. “Cả lớp ai cũng thấy rõ dạo này cậu phớt lờ tớ, cậu tưởng tớ mù hay điếc à?”
Tôi im lặng một lúc.
“Thẩm Thâm, cậu thích tớ sao?”
“Hả?” Anh ngẩn người.
“Tớ không thích cậu.” Tôi .
“…Gì cơ?”
“Tớ là, mặc dù chúng ta lớn lên cùng nhau, mười bảy năm qua luôn ở cạnh nhau, tớ chưa từng có cảm vượt quá mức bè với cậu.”
“Bây giờ, tớ chỉ muốn tập trung học một mình.”
“Cậu đang cái gì ?”
Anh ta như vừa nghe một câu chuyện nực , bật :
“Ai tớ thích cậu chứ? Tớ chỉ coi cậu là người lớn lên cùng mà thôi.”
“Vậy thì tốt nhất.” Tôi nhẹ giọng .
“Cậu đừng tự mình đa nữa.”
Sắc mặt ta trở nên khó coi.
“Tớ chỉ quan tâm cậu với tư cách một người , mà cậu lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, còn ngược lại rằng tớ thích cậu.”
“Hừ, cậu muốn tự học đúng không? Vậy cũng tốt, từ giờ mỗi người tự học một mình!”
“Được.” Tôi gật đầu.
Tôi theo bóng lưng tức giận bỏ đi của Thẩm Thâm.
Xin lỗi nhé, Thẩm Thâm mười bảy tuổi.
Tôi biết, bây giờ cậu vẫn chưa gì cả, vẫn chưa trở thành kẻ tồi tệ hai lòng như đời trước.
Việc tôi lạnh nhạt đơn phương thế này, có lẽ là không công bằng với cậu.
Nhưng với tôi người mang ký ức kiếp trước quay về thì đã không thể nào chấp nhận cậu nữa rồi.
Huống hồ, nếu đã biết trước cái kết tồi tệ của hai ta, thì tại sao không chấm dứt tất cả ngay từ khi còn trong trứng nước?
Quên nhau giữa dòng đời, mới là kết cục tốt đẹp nhất cho chúng ta.
Bạn thấy sao?