Sau khi tấm màn che bị xé toạc, ta dứt khoát chẳng còn cố che giấu, đến tận nơi Thẩm Thâm việc để chặn đường, nấu cơm trưa mang đến cho ta, mua quần áo, hỏi han đủ điều.
Cô ta sẽ dùng hành để chứng minh, rằng ta Thẩm Thâm nhiều hơn tôi.
Thẩm Thâm chán ghét sự đeo bám của ta, chặn số, không gặp, tất cả những thứ ta mang đến đều bị trả lại hoặc vứt bỏ.
Nửa năm sau, Hàn Kỳ Kỳ khóc lóc tìm đến tôi, quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, rằng trước đây bản thân mê muội, sẽ không còn quấy rầy Thẩm Thâm nữa.
Cô ta muốn lại với chúng tôi.
Tôi đương nhiên không thánh mẫu đến mức đi với người từng muốn hoại hôn nhân của mình, Thẩm Thâm cũng ta sẽ không bao giờ .
Thế , khi cuộc sống hôn nhân dần xuất hiện những vết rạn từ áp lực cơm áo và chuyện con cái, từng khoảnh khắc nhỏ của sự bất mãn đều trở thành cơ hội để Hàn Kỳ Kỳ như một loại virus không kẽ hở len lỏi vào, ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi.
Thẩm Thâm bắt đầu nhắc đến ta ngày càng nhiều, thậm chí còn bắt đầu hoài niệm về ta.
Anh sẽ về sự dịu dàng thấu hiểu của Hàn Kỳ Kỳ mỗi khi hai chúng tôi cãi nhau, cũng sẽ nhắc đến món ăn ta luyện nấu cho mỗi khi cơm tôi nấu không hợp khẩu vị.
Cuối cùng, những vết nứt nhỏ ban đầu vốn có thể hàn gắn, vì sự tồn tại của người thứ ba mà ngày càng lớn dần.
Khi chúng tôi chiến tranh lạnh, cãi vã, bắt đầu cả đêm không về nhà.
Tôi không thể chịu đựng sự phản bội trong hôn nhân, liền đề nghị ly hôn.
Thế lại khóc lóc cầu xin tôi tha thứ, không chịu đồng ý.
Anh người là tôi.
Nhưng tôi biết, đã không thể buông bỏ Hàn Kỳ Kỳ nữa rồi.
Anh đắm chìm trong sự ngoan ngoãn, thỏa hiệp, dịu dàng và lấy lòng mọi mặt của ta.
Vì thế, tôi tự mình đi tìm luật sư, soạn thảo giấy ly hôn.
Tôi muốn thoát khỏi mối quan hệ rối rắm và đau khổ này, đã lên kế hoạch cho mọi việc sau ly hôn, chuẩn bị đến một thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới.
Thế cuối cùng, tôi vẫn bị Hàn Kỳ Kỳ đẩy xuống cầu thang.
Bị buộc phải chứng kiến cảnh tượng ghê tởm đó.
3
Chuông vào học nhanh chóng vang lên.
Suốt cả buổi chiều, tôi những nét phấn quen thuộc mà xa lạ trên bảng đen, các thầy lần lượt thay nhau bước lên bục giảng, cuối cùng cũng nhận ra một chuyện.
Đây không phải là mơ.
Tôi… đã trọng sinh rồi.
Có lẽ là ông trời thương xót vì kiếp trước tôi lầm người, nên mới để tôi sống lại vào khoảng thời gian khi giữa tôi và Hàn Kỳ Kỳ vừa mới bắt đầu.
Hàn Kỳ Kỳ là học sinh chuyển trường.
[ – .]
Cô ta thi rớt kỳ thi tuyển sinh vào trường cấp ba của chúng tôi, học ở một trường hạng ba một năm, sau đó gia đình bỏ tiền ra chuyển ta sang đây.
Thành tích học tập của ta rất kém, mỗi lần thi đều nằm trong nhóm đội sổ, rồi lại trốn vào nhà vệ sinh khóc.
Trường cấp ba giống như một xã hội thu nhỏ, những nữ sinh học kém thường rất dễ bị bắt nạt.
Nhất Phiến Băng Tâm
Rất nhanh, đã có người bắt đầu xem ta như trò , nhân lúc ta khóc trong nhà vệ sinh thì cố ý khóa cửa, đổ nước lên đầu ta, rồi nhạo:
“Con nhỏ ngốc nghếch thích khóc – Kỳ Kỳ đần độn!”
Chính tôi là người đã cứu ta.
Tôi đuổi đám nữ sinh bắt nạt ấy đi, còn đưa cho ta bộ đồng phục dự phòng của mình.
Cô ta khóc lóc lời cảm ơn.
Tôi thấy ta đáng thương, sợ ta lại bị bắt nạt, nên đã chủ kết với ta.
Tôi là chủ tịch hội học sinh, có chút uy tín cả trong lớp lẫn toàn trường.
Sự quan tâm của tôi khiến các học cũng thay đổi thái độ, trở nên tử tế hơn với ta.
Còn Thẩm Thâm, vì tôi, nên cũng thường xuyên quan tâm chăm sóc ta.
Khi còn nhỏ, ba mẹ tốt bụng từng dạy tôi rằng:
“Tặng người hoa hồng, tay còn vương hương thơm.”
Tôi vẫn luôn ghi nhớ câu ấy, từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ tất cả mọi người.
Sau này, Hàn Kỳ Kỳ rụt rè muốn cải thiện thành tích học tập, tôi liền kéo ta vào nhóm học cùng tôi và Thẩm Thâm, giúp ta nâng cao điểm số, thi đỗ vào một trường 211 trong thành phố.
Thế , Thẩm Thâm lại thi đại học không tốt.
Vì muốn ở bên , tôi lúc đó bị che mờ lý trí, đã từ bỏ ngôi trường mơ ước của mình, đăng ký học tại một trường 985 trong thành phố.
Năm tư đại học, khoa có cơ hội trao đổi nước ngoài để học cao học, tôi lại một lần nữa vì Thẩm Thâm mà ở lại.
Giờ nghĩ lại, những quyết định tôi từng đưa ra… thật chẳng khác gì một con ngốc.
May mà lần này, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Mọi chuyện… vẫn còn kịp để thay đổi.
Chẳng bao lâu sau, chuông tan học vang lên.
Thẩm Thâm và Hàn Kỳ Kỳ cùng lúc bước về phía tôi.
Hàn Kỳ Kỳ hào hứng :
“Hôm nay nhóm học tập của tụi mình ôn tiếng Anh chung đúng không?”
Tôi đứng dậy, xách cặp lên.
“Tớ về nhà trước đây.”
Bạn thấy sao?