21
Tháng 9, tôi đến Đại học Kinh Đô báo danh ngành Báo chí.
Tiết học đầu tiên, một vị giáo sư già đã giảng cho chúng tôi.
“Nếu trong các em có ai muốn kiếm thật nhiều tiền, thì bây giờ đổi ngành vẫn còn kịp đấy.” Ông .
“Là người báo, nhất định phải luôn ghi nhớ: bản thân mình có trách nhiệm với xã hội.”
Học ngành báo chí, cần phải thành thạo rất nhiều kỹ năng.
Phỏng vấn, viết bài, dàn trang, video…
Tôi bận rộn đến mức chẳng có thời gian để thở.
Bên phía Lục Thời Dật cũng không hề nhàn rỗi.
Cậu ấy vẫn là nhân vật trung tâm, tỏa sáng ngay cả trong môi trường đầy nhân tài như Đại học Kinh Đô.
Thậm chí, trong lớp tôi còn có mấy nữ sinh khi biết tôi là cùng lớp cấp ba với Lục Thời Dật, đã nhờ tôi giới thiệu để quen với cậu ấy.
Tôi vui vẻ đi hỏi Lục Thời Dật giúp họ, mà cậu ấy lại từ chối dứt khoát.
“Sao cậu không thử quen xem? Cô ấy là người rất tốt mà.”
“Không muốn quen.”
“Có nhiều để ý cậu như , cậu muốn tìm kiểu như thế nào?”
Cậu không ngẩng đầu lên: “Không muốn tìm.”
“Tại sao?” Tôi không hiểu.
“Cậu cũng đâu có đương gì.” Cậu .
“Tớ bận quá mà.”
“Tớ cũng .”
Cậu ấy gập sách lại.
Cứ như thế, suốt đến năm tư đại học, Lục Thời Dật vẫn không có .
Bắt đầu có vài nữ sinh nghi ngờ về xu hướng cảm của cậu, thăm dò tôi: Liệu có phải cậu ấy thích con trai không?
Tôi suy nghĩ một chút: “Chắc là… không đâu.”
“Vậy thì là cậu ấy thích cậu rồi.”
Các ấy : “Thật đấy, ngoài cậu ra, tụi tớ chưa từng thấy Lục thần thân thiết với nào khác cả.”
Sau khi tốt nghiệp tháng Sáu, tôi nhận thư mời học cao học ngành Báo chí từ một trường danh tiếng ở nước ngoài.
Còn Lục Thời Dật thì giữ lại trường để học tiến sĩ.
Ngày rời Bắc Kinh, cậu ấy đến tiễn tôi ở sân bay.
Lúc sắp chia tay, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm mãnh liệt.
Thật ra, tôi luôn biết rõ.
Nói rằng bận học, không có thời gian đương tất cả chỉ là cái cớ tôi tự dựng lên.
Tôi chỉ là vì tổn thương quá sâu ở kiếp trước, nên vẫn luôn không dám bước thêm một bước mà thôi.
Nhưng nếu là người trước mắt thì sao?
Nếu là cậu ấy, có phải… tôi có thể thử một lần không?
Tôi siết chặt lòng bàn tay, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Lục Thời Dật.”
Tôi thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ của cậu, từng chữ một:
“Cậu có phải là thích tớ không?”
Cậu ấy ngẩn ra, rồi bật .
“Diểu Diểu, cậu biết vì sao phim truyền hình có thể quay đến cả trăm tập không?”
“Hả?”
“Vì họ có gì cũng không thẳng ra. Cậu chơi thẳng thế này, thì còn gì để viết tiếp nữa?”
“Cậu đừng có đánh trống lảng!” Tôi sốt ruột. “Cậu rốt cuộc có thích tớ không, không thích thì thôi!”
“Ấy ấy ấy, đã giận rồi à?”
[ – .]
Cậu kéo tay tôi lại: “Tớ chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc. Vốn dĩ… tớ đã mua vé máy bay chuyến sau cậu một ngày rồi. Định đến nơi rồi sẽ cho cậu một bất ngờ.”
“Hả?”
Cậu ấy vừa gì cơ?
“Tớ luôn chờ… chờ đến ngày cậu thật sự muốn đương.”
Ngay sau đó, cậu rút từ trong áo ra một chiếc bookmark hình hoa Lục Xuất cực kỳ tinh xảo.
Đồng thời, tôi nghe thấy giọng trầm ấm đầy từ tính của cậu vang lên:
“Tớ cậu.”
22
Tôi và Lục Thời Dật xa suốt ba năm.
Ba năm sau, tôi trở về nước, trở thành một phóng viên chuyên mảng tin xã hội.
Hai năm sau đó, Lục Thời Dật lấy bằng tiến sĩ, giữ lại giảng dạy tại trường, chưa đầy hai năm đã đề bạt lệ phó giáo sư.
Tôi luôn giữ vững lý tưởng của một nhà báo, lấy tinh thần trung thực nền tảng, dốc lòng với từng bản tin mình ra. Nhờ , tôi đã đạt nhiều giải thưởng danh giá trong ngành.
Còn Lục Thời Dật, với vai trò khách mời thường xuyên trong một chương trình lịch sử, nhờ khả năng ăn lưu loát, sắc sảo và kiến thức uyên thâm, đã cộng đồng mạng ưu ái gọi là “Lịch sử Lục Thần”, và bình chọn là “Gương mặt mới nổi của Đại học Kinh Đô”.
Ngày tôi vừa chuyển sang ban xã hội, cậu từng rằng, hy vọng một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp nhau trên đỉnh cao.
Nhiều năm sau, chúng tôi đều đứng trên đỉnh núi của lĩnh vực mình theo đuổi, và vẫn không ngừng về phía xa, khám từng đỉnh núi mới.
Một năm nữa trôi qua chúng tôi kết hôn.
Lại một mùa thi đại học nữa đến.
Trường cấp ba cũ mời hai chúng tôi về trường để diễn thuyết.
Trùng hợp là, khi tôi đang đứng trước cửa trường đợi Lục Thời Dật mua nước, thì lại bất ngờ gặp Thẩm Thâm.
Trên tay còn dắt theo một đứa bé.
Thấy tôi, bước đến.
“Gần đây luôn thấy cậu trên tivi, trên mạng.” Anh : “Cậu những năm qua chắc sống rất tốt.”
Tôi khẽ gật đầu.
“Mấy năm nay tớ đi dạy học ở vùng núi, đây là đứa trẻ tớ phụ trách bảo trợ.” Anh .
Hai bên chào hỏi đôi câu, rồi dẫn đứa bé rời đi.
Đúng lúc đó, Lục Thời Dật quay lại, nheo mắt theo bóng lưng phía xa:
“Thẩm Thâm à? Anh ta đến đây gì? Tìm em à?”
Tôi phì :
“Chỉ cờ gặp thôi, sao Giáo sư Lục mà cũng ăn giấm chua cũ rích ?”
Anh ấy hừ nhẹ một tiếng.
“À đúng rồi,” tôi kéo tay áo , “Em nhớ hồi đó từng mua cho em một bó hoa Lục Xuất, là mua ở tiệm hoa nào ấy nhỉ?”
Anh tôi, thì thầm:
“Nói em chậm hiểu mà quả đúng là … Em nghĩ loại hoa nhỏ hiếm như thế lại có thể dễ dàng mua ở tiệm hoa bình thường sao?”
“Hả?”
“Là đặt mua online, tìm mấy ngày liền mới ra đấy, khó lắm mới tìm .”
Tôi chớp mắt, kinh ngạc :
Nhất Phiến Băng Tâm
“Wow, Lục Thời Dật, chẳng lẽ ngay từ lúc đó đã âm thầm thích em rồi à?”
Không ngờ ấy lại đỏ mặt thật, còn hung hăng siết c.h.ặ.t t.a.y tôi:
“Được rồi, đi nhanh lên, không là muộn mất giờ bây giờ!”
Kết hôn rồi mà ấy lại càng dễ đỏ mặt.
Thật chẳng giống chút nào với “Giáo sư Lục” lạnh lùng, cao ngạo, nổi tiếng trong trường năm nào.
Sau khi cả hai cùng trở về trường cấp ba, tôi mới biết rằng những năm qua, tôi vẫn luôn là một truyền kỳ trong mắt trường cũ.
Sau buổi diễn thuyết, nhà trường muốn chúng tôi để lại vài lời nhắn gửi cho lứa học sinh năm nay.
Tôi nghĩ một lúc, rồi viết xuống dòng này:
“Vì mà kiên trì, vì mộng mà rực cháy. Tin vào chính mình, hẹn gặp nhau trên đỉnh cao.”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?