“Ai da, lắc đầu cái gì chứ!”
Mẹ Thẩm Thâm bất ngờ giật lấy túi của ta, do không cầm chắc, đồ đạc trong túi rơi tung tóe ra đất.
Một bà cụ tốt bụng cúi xuống nhặt giúp:
“Ôi chao, cái này chẳng phải là giấy báo nhập học sao? Cái này viết gì đây… vô tinh…? Cái này là…”
“Hả?”
Ngay lập tức có vài người xúm lại, một người trong số đó che miệng bật :
“Ôi trời, Tiểu Thâm à, cháu không có tinh trùng à? Vậy thì sau này kiếm vợ khó đấy nha!”
“Nói linh tinh cái gì thế!”
Mẹ Thẩm Thâm giật lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm, sắc mặt tái mét:
“Cái… cái này là sao…? Tiểu Thâm, con đi khám cái này từ khi nào?”
“Ai da, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi! Trẻ con nghịch ngợm giả đấy mà!”
Bà vội vàng giải thích với mọi người xung quanh.
“Không phải giả.”
Thẩm Thâm bỗng nhiên lên tiếng:
“Con đúng là bị vô tinh. Con không thể có con.”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Con vớ vẩn cái gì !”
Mẹ tức giận đập mạnh lên lưng :
“Bây giờ mau vào trong cho mẹ!”
Thẩm Thâm bật tự giễu, trước tiếng quát của mẹ, ta không thêm lời nào, chỉ quay lưng rời đi, không ngoảnh đầu lại.
19
Bỗng nhiên, tôi nhận ra một chuyện.
“Thẩm Thâm!”
Tôi đuổi theo ta.
Anh quay đầu lại, trong mắt ngấn đầy nước, giọng khàn đặc.
“Diểu Diểu.”
“Cậu cũng nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước rồi, đúng không?” Tôi bình tĩnh .
Anh không trả lời, lại bất ngờ lao đến, ôm chặt lấy tôi.
“Tớ… tớ mơ một giấc mơ rất dài, rất dài…”
Nước mắt rơi xuống, năng lộn xộn:
“Trong mơ, tớ… tớ phản bội cậu. Tớ tưởng mình và ta có con, đứa con ấy lại không phải của tớ… Cậu… cậu bị ta đẩy xuống cầu thang, tớ lại không chạy đến cứu cậu ngay…
“Về sau, tớ phát hiện ra đứa trẻ không phải con mình, tớ cãi nhau với ta, ta cầm kéo đ.â.m tớ…”
Thì ra là như .
Ở kiếp trước, Thẩm Thâm chưa từng đi kiểm tra sức khỏe.
Nhưng tôi thì đã từng.
Kết quả cho thấy tôi hoàn toàn không có vấn đề gì về khả năng sinh sản.
Thế trước khi tôi kịp cho biết, tôi đã phát hiện ra ngoại với Hàn Kỳ Kỳ.
“Xin lỗi, xin lỗi Diểu Diểu… đó chỉ là một giấc mơ thôi đúng không?”
[ – .]
Anh ta khóc không thành tiếng:
“Tớ sẽ không bao giờ đối xử với cậu như . Tớ sẽ mãi mãi không như đâu. Chúng ta vẫn còn cơ hội mà, tất cả bây giờ vẫn còn kịp!”
“Lần này, chúng ta hãy thật lòng với nhau, không?”
Tôi nhẹ nhàng đẩy ra.
“Thẩm Thâm, cả cậu và tôi đều biết đó không phải chỉ là một giấc mơ lướt qua đơn giản.
“Máu là thật, nỗi đau cũng là thật, tất cả đều là những khổ đau tớ đã thật sự trải qua.
“Nếu cậu vẫn là Thẩm Thâm người chưa biết gì, chưa nhớ lại gì thì có lẽ chúng ta vẫn còn có thể học, bè như người bình thường.
“Nhưng giờ đây cậu đã nhớ lại tất cả, thì giữa chúng ta, đến cả học bình thường cũng không thể nữa.
“Tôi không muốn mang theo thù hận của kiếp trước sang kiếp này. Người xa lạ đã là ranh giới cuối cùng mà tôi có thể chấp nhận.
“Mong cậu kiếp này, hãy trở thành một người tốt hơn.”
Có thể tôi lạnh lùng, tôi không hề độc ác.
Nếu thật sự ta có khả năng sinh con, nếu đứa trẻ đó thật sự là của ta, thì ở kiếp trước, ta có lẽ đã sống hạnh phúc bên Hàn Kỳ Kỳ rồi.
Đừng bao giờ hi vọng dùng chính sự bất hạnh, thậm chí là cả mạng sống của mình để đổi lấy chút hối hận thương từ một người đàn ông.
Bởi vì sự thương và hối hận ấy khi đặt cạnh một cuộc đời phía trước còn đầy điều tốt đẹp và chưa khám thì chẳng đáng giá một xu.
20
Tối hôm đó, mẹ Thẩm Thâm khóc lóc ầm ĩ suốt, cả khu nhà đều nghe thấy.
Tới chín giờ tối, cửa kính phòng tôi đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch có người ném đá lên.
Tôi mở cửa sổ xuống, hóa ra là Lục Thời Dật.
Cậu ấy đang ôm một bó hoa nhỏ, đứng dưới ánh đèn đường, giống hệt một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Tôi vội vàng thay đồ rồi chạy xuống.
“Cậu không biết nhắn tin à? Thời đại nào rồi mà còn gọi người bằng cách ném đá lên cửa sổ thế này?” Tôi .
“Chỉ là muốn thử xem cậu có nghe thấy không.” Cậu ấy nhún vai.
Hai đứa nhau bật .
“Ngày mai tớ sẽ đi du lịch với bố mẹ, nên lần tới gặp lại chắc là ở Đại học Kinh Đô rồi.”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
“Bó hoa này là…”
Cậu hơi ho nhẹ một tiếng:
“Hoa này gọi là hoa Lục Xuất (六出花), tớ vừa đi ngang qua tiệm hoa thì thấy, cảm thấy ý nghĩa của loài hoa này rất hợp với cậu nên tiện mua luôn.”
Cậu đưa bó hoa cho tôi.
“Hình như vẫn chưa từng với cậu một câu: chúc mừng cậu đỗ Đại học Kinh Đô.”
“Cậu cũng .” Tôi , đón lấy bó hoa.
“Vậy… cùng nhau cố gắng nhé. Hẹn gặp lại ở Đại học Kinh Đô.”
“Ừ, hẹn gặp lại ở Đại học Kinh Đô.”
Nhìn bóng lưng Lục Thời Dật khuất dần, mãi đến lúc ấy tôi mới nhận ra vị ngọt ngào của khoảnh khắc vừa rồi.
Cậu ấy , hoa Lục Xuất có ý nghĩa rất hợp với tôi, lại không ý nghĩa đó là gì.
Tôi mở điện thoại, gõ tìm kiếm.
Kết quả nhanh chóng hiện ra:
Ý nghĩa của hoa Lục Xuất: “Tình . Mong chờ tái ngộ.” Và còn một điều nữa: “Tái sinh.”
Bạn thấy sao?